Sáng sớm, tia nắng mỏng manh đầu tiên xuyên qua mái hiên, chiếu rọi lên cành cây lá thu, cửa sổ thủy tinh và gạch đá xanh, đã không còn nhìn ra dấu vết mưa đêm trút xuống đình viện này. Phó Dung Dữ vẫn quỳ như vậy, thân hình thẳng tắp màu đen dường như hòa làm một với cảnh tĩnh mịch.
Người giúp việc dậy sớm đi ngang qua hành lang, nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khó hiểu.
Bước chân lại không dám dừng lại quá lâu xem thế nào, lại vội vã rời đi.
Bầu không khí tĩnh mịch khiến người ta ngạt thở, tiếng bước chân chầm chậm đi tới, hình bóng mờ ảo được ánh sáng chiếu rọi, dừng lại phía trước Phó Dung Dữ.
Hướng mắt lên trên là dáng vẻ quần dài áo sơ mi trắng của Tạ Thầm Ngạn.
Cậu ấy mím môi không nói gì, cằm căng ra thành độ cong lạnh lẽo, quan sát đánh giá Phó Dung Dữ suốt mười phút.
Trải qua một đêm, gương mặt khôi ngô tuấn tú của Phó Dung Dữ đã có vài phần nhợt nhạt, từ sườn cổ thon dài đến xương quai xanh đã tái nhợt đến phát lạnh, bộ âu phục màu xám đậm dầm mưa biến thành màu đen, đến giờ vẫn chưa khô ráo.
Ánh nắng ban mai trong đình viện chiếu lên vai anh, nhìn qua cực kỳ giống tác phẩm sứ điêu khắc đẹp không tì vết.
Qua một lát, có tiếng lá thu lặng lẽ rơi xuống đất cùng với giọng điệu lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn:
“Mười năm trước chị tôi vì hôn ước với anh cũng quỳ như thế, quỳ một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497520/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.