Ánh đèn trong phòng mờ ảo, xung quanh bốn phía cũng hóa thành bóng tối mơ hồ, ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ trượt xuống eo cô, mềm mại trơn bóng, nếu không biết nặng nhẹ rất dễ để lại dấu vết ửng hồng.
Tạ Âm Lâu vẫn đang được bọc trong chiếc áo sơ mi nam, cần cổ ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen bết dính. Vì cô sợ nóng nên kêu anh vặn nhỏ đèn hơn chút nữa, sau đó lại tựa sát vào ngực anh, hệt như chú mèo con bé bỏng: “Áo sơ mi này chắc anh không mặc xuống máy bay được nữa rồi... Còn chiếc dự phòng nào không?”
Phó Dung Dữ dùng lòng bàn tay chặn ánh sáng cho cô, kề môi sát bên tai cô thì thầm: “Không sao cả.”
Trong không khí se lạnh, tầng mồ hôi trên áo sơ mi rất mau khô, chỉ còn lưu lại hương thơm cơ thể cô.
Tạ Âm Lâu nâng hàng mi cong cong lên, con ngươi đen nhánh ướt át lúc nhìn anh lại trong trẻo lạ thường, trong đó phản chiếu bóng hình của anh. Sau đó cô chủ động đòi hôn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lại bị anh nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi trơn trượt mềm mại.
Có điều hôn không mấy tập trung, tầm mắt của Tạ Âm Lâu cuối cùng cũng hạ xuống, không khỏi nhìn về phía ngăn kéo bên kia.
Một giây tiếp theo, Phó Dung Dữ xoay gương mặt cô lại tiếp tục hôn, anh có hơi dùng sức như thể muốn cắn nát môi cô.
Tạ Âm Lâu nhắm mắt hôn một lúc, lại không thể nhịn được nhìn sang.
Xung quanh tĩnh lặng, cô nhìn Phó Dung Dữ dừng lại, hô hấp nhẹ nhàng nói: “Sinh hoạt vợ chồng của Chu Tự Chi không được hài hòa sao? Tại sao anh ta phải chuẩn bị nhiều chất bôi trơn như vậy?”
Có chút khó khăn mà tưởng tượng, vì cô và Phó Dung Dữ chưa bao giờ phải dùng đến những thứ này.
Lòng hiếu kỳ của Tạ Âm Lâu bị khơi dậy, muốn cầm lên xem thử nhưng Phó Dung Dữ không để cô làm vậy, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, đặt những nụ hôn ướt át dọc từ bên tai xuống cần cổ.
“Sao anh không cho em xem?”
Đối mặt với lời cáo trạng của cô, đôi môi mỏng của Phó Dung Dữ thốt ra chất giọng nhàn nhạt như thể anh đã nhìn thấu bản tính của cô: “Nhìn rồi sẽ muốn mở ra, mở ra rồi chắc chắn lại ồn ào bắt anh dùng cho em xem chứ gì.”
Cho nên để phòng tránh triệt để khả năng này, anh dứt khoát không cho cô xem nữa.
Tạ Âm Lâu bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Phó tổng, anh chỉ biết đổ oan cho người ta thôi.”
Cô chỉ là muốn đọc hướng dẫn sử dụng trên đó thử, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Phó Dung Dữ duỗi cánh tay đóng ngăn kéo lại, đè cô vào trong chăn bông, thân thể cô mềm mại tựa như làm từ nước, căn bản không cần dùng đến thứ này.
.....
Khi hai người đến Lịch Thành đã là hơn chín giờ tối.
Tạ Âm Lâu nhặt chiếc sườn xám vương vãi trên ghế sô pha rồi mặc lại, sửa sang lại mái tóc dài rối bù của mình, ngoại trừ đôi mắt mỹ nhân đỏ hoe như ngậm nước, còn lại không nhìn ra một tia khác thường.
Mà Phó Dung Dữ cũng mặc lại chiếc áo sơ mi đã bao bọc lấy cô, cúc áo được cài lại chắc chắn, đường nét cơ bụng đẹp đẽ cũng bị che dưới lớp vải, hàm dưới hoàn mỹ hơi căng cứng, trên mặt anh hiện rõ vẻ cấm dục trong trẻo lạnh lùng.
So với cô, anh có thể dễ dàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể hai người họ chỉ đơn giản ở trong phòng ngủ bù hai ba tiếng.
Sau khi xuống máy bay, hai người đi đến Biệt Chi Phường ở hẻm Thanh Thạch Vũ.
Tạ Âm Lâu nghĩ tới việc bôn ba tới đây chỉ vì cô thèm món hoa hòe trộn cơm, bèn quay đầu nhìn về phía bóng đêm đen như mực cười một tiếng.
Tâm trạng của cô có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Phó Dung Dữ. Bầu không khí hài hòa đến mức ngay cả Trần Nguyện đi theo sau cũng cảm thấy so với việc ở trên bàn đàm phán ký kết hợp đồng với tập đoàn Chung thị tối nay, điều chân chính có thể khiến Phó Dung Dữ cảm thấy thỏa mãn,
—— chỉ có Tạ Âm Lâu.
Thang Nguyễn vốn định đóng cửa tiệm nghỉ ngơi, sau khi biết được Tạ Âm Lâu muốn tới ăn cơm trộn hoa hòe thì cậu ấy không đi nữa. Nhưng cậu ấy lại không đủ cao, vì vậy đành phải cầm giỏ trúc đứng đợi trong con hẻm sâu. Thấy có đèn xe rọi tới, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu ấy chính là thư ký trong bộ tây trang màu đen.
Cẩn thận nhìn lại thì thấy Phó Dung Dữ đang đứng ngược sáng, cúi người ôm Tạ Âm Lâu xuống xe.
Thang Nguyễn rất kích động, chạy tới khoa chân múa tay: ⌈Bà chủ, anh Tiểu Dữ!⌋
Cậu ấy gọi Phó Dung Dữ là anh Tiểu Dữ, cách xưng hô nghe thật đáng yêu. Tạ Âm Lâu cũng chưa nói không được nên Thang Nguyễn mới quen miệng gọi như vậy.
⌈Cây hoa hòe cao quá rồi, em không với tới...⌋
Cậu ấy khoa tay múa chân làm một loạt động tác, vừa chỉ chỉ bên trái đình nghỉ mát có một cây hoa hòe cao cao. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, hoa hòe trắng như ngọc nở rộ từ trên cành rủ xuống thành từng chùm, trong không khí mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa ngào ngạt.
Lấy cơ thể cao gầy của Thang Nguyễn, thậm chí có thêm một chiếc ghế đẩu nhỏ cũng hái không tới.
Dù sao cũng là Tạ Âm Lâu muốn ăn, Phó Dung Dữ tự mình đi hái. Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho cô, vén cổ tay áo sơ mi lên làm lộ rõ cánh tay trắng lạnh cùng với hình xăm chữ Phạn trên cổ tay.
Tạ Âm Lâu đứng bên cạnh quan sát, ánh trăng hòa cùng đèn đường chiếu xuống nhẹ nhàng phản chiếu sườn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ. Thang Nguyễn với tay không tới, anh ngược lại có thể dễ dàng hái xuống từng chùm hoa hòe nở rộ thơm ngát.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đều không ngủ.
Mấy ô cửa sổ lầu hai trong hẻm chợt sáng đèn, hẳn là do nghe thấy động tĩnh, trước đây cứ vào mùa này, người dân xung quanh cũng sẽ tới nơi đây hái vài chùm hoa hòe trắng mang về nên cũng không lấy gì làm lạ.
Nhưng khi nhìn thấy dưới tàng cây hoa hòe cao cao là cảnh tượng một bóng người mặc sườn xám cùng người đàn ông hái hoa, ai nấy đều không khỏi nhìn chăm chú hồi lâu.
“Đây không phải là Phó Dung Dữ trên mạng sao?” Trong đêm tối, có người lẩm bẩm lên tiếng, nhanh chóng khiến mấy chị em đang nằm trên giường xem phim truyền hình cùng nhìn theo: “Mau nhìn xem đêm nay chúng ta gặp vận may thần tiên gì đây, thế mà gặp được Tạ Âm Lâu trở về Biệt Chi Phường!”
“Ở bên ngoài kìa, aaaa, Phó Dung Dữ đang hái hoa hòe cho cô ấy kìa.”
“Chuyện yêu đương thường ngày của mỹ nhân cổ điển và nhà tư bản là như thế này sao, ban đêm vì cô mà hái hoa dưới ánh trăng, tuyệt vời!”
...
Trên hẻm Thanh Thạch Vũ, từng ngọn đèn đường lần lượt được thắp sáng khiến ánh trăng tỏ cũng dần phai nhạt.
Tạ Âm Lâu cảm thấy có lẽ đã làm kinh động không ít người, thấy giỏ trúc cũng đã đầy ắp hoa hòe bèn lên tiếng nói: “Chúng ta mau trở về thôi.”
Phó Dung Dữ hái được bông hoa hòe trắng như tuyết cuối cùng. Khi quay lại đưa cho cô, ngay cả từng khớp ngón tay cong cong cũng nhuốm mùi thơm ngọt ngào khiến Tạ Âm Lâu khẽ cúi đầu cọ chóp mũi lên ngón tay anh: “Thật là thơm nha, Phó Hương Hương.”
Hơi thở ướt át lướt qua ngón tay Phó Dung Dữ, đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên ý cười, quay lại gãi nhẹ lên chóp mũi cô.
Thừa dịp vẫn chưa có người tới vây xem, Tạ Âm Lâu nắm tay anh chạy đến Biệt Chi Phường. Đã lâu không quay lại cửa tiệm, sân viện được Thang Nguyễn chăm nom rất tốt, một tường đầy hoa tường vi cũng nở rộ rực rỡ.
Thang Nguyễn đã sớm bày bộ bàn ghế gỗ hoa lê dưới ánh trăng, chuẩn bị sẵn trà và hoa. Tạ Âm Lâu bước tới ngồi xuống, lười biếng duỗi eo thon, có lẽ do trở lại nơi quen thuộc nên cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Có Phó Dung Dữ ở đây, phòng bếp không còn đất dụng võ cho Thang Nguyễn.
Cậu ấy bèn ngồi xổm bên cạnh, ôm mặt nhìn Tạ Âm Lâu.
Tạ Âm Lâu cũng nhìn cậu ấy một cái, vươn bàn tay xoa xoa mái tóc ngắn rối bù của Thang Nguyễn: “Gần đây trong cửa tiệm có chuyện gì không?”
Thang Nguyễn khoa tay múa chân làm thủ ngữ*: ⌈Em có nhận một đơn hàng cho chị.⌋
Tạ Âm Lâu gần đây ít hoạt động kinh doanh hơn, muốn hỏi Thang Nguyễn về vụ lùm xùm gần đây với Nguyễn Tuyền, vì việc đạo nhái sườn xám vẫn chưa kịp lắng xuống. Mà Thang Nguyễn cũng đang định nói với cô: “Có một thương hiệu xa xỉ phẩm quốc tế đang tìm tới chị, họ muốn mời chị đến buổi trình diễn thời trang mùa xuân... còn trả giá cao để đặt may một chiếc sườn xám phong cách cổ điển.⌋
Khi Thang Nguyễn ra dấu tới đây, đôi mắt nai tơ liền nheo lại cười cười: ⌈Bọn họ trả giá quá cao, nên em đồng ý rồi.⌋
Sau đó cậu ấy lại chạy vào nhà lấy thư mời ra đưa cho Tạ Âm Lâu.
Đầu ngón tay trắng nõn lật qua nhìn một chút, phía trên có in tên thương hiệu xa xỉ phẩm: “Cách Phạn?”
Cô nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói: “Đây là thương hiệu mẹ chị làm đại diện.”
Thang Nguyễn tiếp tục ra hiệu: ⌈Nữ chủ tịch tập đoàn Cách Phạn là bạn tốt của phu nhân. Mời chị đến xem buổi biểu diễn thời trang mùa xuân chính là công khai đứng đứng về phía chị, dằn mặt thương hiệu Thường Trang. Nguyễn Tuyền là ai chứ, còn không thèm viết một bài xin lỗi thật lòng.⌋
Tạ Âm Lâu ghi nhớ ngày tháng rồi cất thư mời đi.
Trong lúc hai người trò chuyện, Phó Dung Dữ đã mang một bát hoa hòe trộn cơm từ phòng bếp đi ra.
Ngửi thấy hương thơm, sự chú ý của Tạ Âm Lâu ngay lập tức bị thu hút, không còn tâm trạng nói về những chuyện khác.
“Thơm quá đi.”
Bàn tay cô phủ lên cổ tay thon dài của Phó Dung Dữ vuốt ve qua lại, cổ tay anh hơi lạnh do dính nước.
Sợ cô bị bỏng, Phó Dung Dữ dùng muỗng sứ trắng múc món ăn đã mềm nhũn đưa đến bên miệng cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Sau khi nếm món hoa hòe trộn cơm, cơn thèm ăn của cô cuối cùng cũng được thỏa mãn, nhưng cô không thể ăn hết, vì vậy Phó Dung Dữ giải quyết phần còn lại trong chén. Mà trong nồi vẫn còn một nửa, bèn chia cho hai người Thang Nguyễn và Trần Nguyện.
Trước khi trời tờ mờ sáng, hai người đã trở lại chung cư Thiên Phủ.
Thang Nguyễn đã đến dọn dẹp qua từ trước, khắp nơi đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Sau khi Tạ Âm Lâu bước vào, cô cởi sườn xám ra, chân trần bước trên sàn nhà đi vào phòng tắm.
Dù sao ở trên máy bay mới chỉ lau chùi qua loa, toàn thân cô vẫn có chút nhớp nháp khó chịu.
Khi cô mới tắm được một nửa, Phó Dung Dữ cũng cởi áo sơ mi cùng quần tây tiến vào. Trong phòng tắm sáng trưng vang lên tiếng nước chảy róc rách, cô như đang ngâm mình trong màn sương nóng bỏng, lưng dựa vào vách tường, vài giọt nước long lanh trong suốt chảy dọc theo xương quai xanh tinh xảo, khi chảy đến bầu ngực thì bị bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông gạt đi.
Tạ Âm Lâu bị dụ dỗ, hơi ngẩng cổ lên để mặc Phó Dung Dữ giúp cô tắm rửa.
Hai hàng mi cong cong còn vương vài giọt sương khiến mọi thứ cô nhìn đều trở nên mờ ảo, kể cả khuôn mặt tuấn tú đang lại gần.
Phó Dung Dữ nói bên tai cô, giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc đầy gợi cảm: “Hương hoa hòe sao?”
Cô cũng không biết thứ anh hỏi có phải hoa hòe hay không.
Tạ Âm Lâu kề chiếc cằm trắng nõn lên vai anh, làn nước vỗ vào hai người khiến con tim không ngừng đập dồn dập: “Thơm.”
Sau khi tắm xong cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ, chờ tới lúc nằm lại trên chiếc giường quen thuộc, Tạ Âm Lâu cũng đã mơ màng sắp ngủ, cô chỉ quấn đại một chiếc khăn tắm quanh ngực, để lộ ra đường cong trắng mịn non nớt.
Phó Dung Dữ cũng quá đáng, lúc vén chăn lên nằm còn gỡ bỏ khăn tắm của cô.
Hai người không có quần áo vải vóc gì cản trở, trong bóng tối lẳng lặng ôm nhau. Chờ khi ánh đèn các nhà bên ngoài cửa kính lần lượt vụt tắt, Tạ Âm Lâu đột nhiên nói: “Phó Dung Dữ, anh sẽ luôn bên em chứ?”
Phó Dung Dữ cúi đầu, môi mỏng đặt lên trán cô một nụ hôn nóng bỏng tựa như lời nói của anh: “Anh sẽ luôn bên cạnh em, yên tâm ngủ đi.”
——
Tin tức Tạ Âm Lâu đồng ý lời mời tham dự show diễn thời trang mùa xuân của Cách Phạn chính thức được công bố trên mạng vào ngày hôm sau, thu hút rất nhiều sự chú ý của người hâm mộ. Mà bên phía Cung Lâm sau khi đích thân xin lỗi, thái độ của Khương Nại vẫn rất lạnh lùng.
Sau gần nửa tháng bôn ba khắp nơi cộng với thông báo chính thức của Cách Phạn.
Trong quán rượu, Cung Lâm rốt cục cũng tỉnh táo lại, sắc mặt không được tốt lắm: “Khương Nại ngay từ đầu đã không có ý định bỏ qua cho Thường Trang.”
Ánh mắt Nguyễn Tuyền lóe lên vẻ hốt hoảng: “Chị Lâm, chị ta định làm lớn chuyện kinh động đến hội đồng quản trị sao?”
Sức ảnh hưởng của Khương Nại trong giới thời trang không hề nhỏ, không chỉ bởi chức danh ảnh hậu của bà mà phần lớn nguyên nhân là do sau lưng bà có nhà họ Tạ làm chỗ dựa.
Cung Lâm đã gọi điện cho người bên hội đồng quản trị, giọng nói của chị ta mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày: “Nguyễn Tuyền, trước đây có một tin đồn trong giới thượng lưu rằng Khương Nại khi còn là một tiểu hoa đán không muốn gả cho nhà giàu có. Ông chủ của nhà họ Tạ vì muốn theo đuổi bà ấy, chỉ cần Khương Nại ra mặt chỉ tên thương hiệu nào ông ấy nhất định sẽ thâu tóm cổ phần thương hiệu đó.”
Nói cách khác, ngoài giới thời trang...
Một nửa giang sơn ngành giải trí này đều do nhà họ Tạ bí ẩn nắm cổ phần. Tin đồn này đã được mọi người đoán già đoán non trong nhiều năm, nhưng không có chỗ nào xác thực.
Nhưng lần này Cung Lâm đã tự mình trải nghiệm điều đó, dùng giọng điệu thông báo nói với Nguyễn Tuyền: “Hội đồng quản trị vừa thông báo cho chị biết hiện tại cổ đông lớn nhất của Thường Trang đã đổi thành nhà họ Tạ vào ba ngày trước, do Tạ Lan Thâm tự mình nắm cổ phần.
Và chị đã bị giáng chức, em cũng bị Thường Trang chính thức sa thải.”
Nguyễn Tuyền nghe được tin tức này, tay trái bắt đầu run lên: “Chỉ là một bộ sườn xám...”
“Đúng thế, bộ sườn xám này là do viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông chủ nhà họ Tạ tự tay thiết kế cho vị phu nhân trong tim ông ấy, vậy mà lại bị em hô biến thành bản sao.” Ánh mắt Cung Lâm đều là vẻ lạnh lẽo, trong lòng có chút hối hận khi ban đầu nói lời xin lỗi không đủ thành khẩn, liên lụy chị ta từ chức tổng giám bị giáng xuống chức vụ hiện tại.
“Nguyễn Tuyền, đó mới chỉ là nhà họ Tạ —”
“Đừng quên, Tạ Âm Lâu đã đính hôn với chủ tịch tập đoàn Phó thị. Vị hôn phu của cô ấy còn chưa tìm tới cửa, bây giờ quỳ xuống cầu xin vẫn còn kịp. Đáng lẽ lúc công bố bản thảo em phải nghĩ đến hậu quả rồi. Đừng có không cam lòng nữa, chuyện này còn khiến cộng đồng mạng bôi đen Tạ Âm Lâu suốt một đêm, khó trách nhà họ Tạ lại đuổi cùng giết tận.”
...
Thông tin Thường Trang đổi chủ không được lan truyền ra ngoài, nhưng tuyên bố chính thức sa thải Nguyễn Tuyền lại được lan truyền, cuối cùng cũng làm nguôi ngoai lửa giận trong lòng người hâm mộ.
Theo thời gian trôi qua, sức nóng trên mạng cũng dần nhạt xuống.
Từ đầu đến cuối Nguyễn Tuyền đều không có tư cách để gặp mặt Tạ Âm Lâu một lần, đã bị Cung Lâm đưa về New York.
Nửa tháng sau…
Tạ Âm Lâu trở về Tứ Thành chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang mùa xuân của Cách Phạn, đối với những tin tức bên ngoài ít khi để ý. Chỉ khi cô đến bệnh viện thăm Phó Dung Hồi, trò chuyện tán gẫu với Hình Lệ mới nghe cô ấy nói: “Phó tổng đã thâu tóm tập đoàn Thịnh Nguyên.”
“Thâu tóm?”
Tạ Âm Lâu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, hơi ngoảnh đầu lại nhìn Hình Lệ đang dùng khăn ướt lau lá cây lan hồ điệp.
Phó Dung Hồi thay cô ấy trả lời: “Công ty của Thịnh Hựu An đã đổi chủ.”
Tạ Âm Lâu nghe xong, hàng lông mi cong cong liền rũ xuống, cầm điện thoại di động xem tin tức tài chính, tình cờ nhìn thấy một nhà báo đăng lên một ít tin tức liên quan đến tập đoàn Thịnh Nguyên.
Cô không ngờ Phó Dung Dữ làm ăn qua lại với Thịnh Hựu An lại có thể đánh sập công ty người ta.
Hình Lệ ném chiếc khăn vào trong chậu thủy tinh, đôi môi xinh đẹp cười lạnh nói: “Đáng đời Thịnh Hựu An, ông ta vừa trở về Tứ Thành, chỉ vì dự án thối nát đó mà trăm phương ngàn kế muốn lừa tiền của Phó tổng. Không nghĩ tới lão cáo già lại lầm to, chó dữ cũng không dễ chọc đâu.”
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ thấy cũng phải, Thịnh Hựu An đã tự mình dâng đến cửa, trong mắt một nhà tư bản trẻ tuổi vừa có thủ đoạn lại tàn nhẫn như Phó Dung Dữ, đây nhất định chính là...
Không thể từ chối.
Tin tức về việc tập đoàn Thịnh Nguyên đổi chủ đã sớm lan truyền nhanh chóng trong giới đầu tư.
Bên trong thư phòng của nhà họ Tạ, trên bàn làm việc đặt một tờ báo tài chính bị Tạ Lan thâm dùng hai ngón tay thon dài ấn nhẹ, mà phía bên trái cạnh ông...
Cổ áo âu phục của Cố Minh Dã hơi hé mở, ông ấy nghiêng người dựa vào bể cá bên cạnh, ngón trỏ hơi cong lên khuấy động mặt nước tĩnh lặng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Lan Thâm, tham vọng con rể của ông không nhỏ đâu.”
Dùng một tỷ giúp Thịnh Hựu An giải quyết khoản nợ, quay đầu liền nuốt chửng công ty ông ta.
Cuối cùng ông ấy cũng nghĩ ra, sau hai giây lại nói: “Khó trách ban đầu khi Tư Huấn chức suýt chút nữa trúng kế, cậu ấy đã tìm người báo tin cho tôi, lúc ấy tôi cũng đang để mắt tới miếng thịt béo bở Thịnh Nguyên này.”
Điều này đã làm xáo trộn giao dịch giữa nhà họ Cố và Thịnh Nguyên.
Anh trước mặt không chỉ ban cho Cố Minh Dã một ân huệ, còn nhân tiện đạt được mục đích của mình.
Sắc mặt Tạ Lan Thâm bình tĩnh không một gợn sóng, giọng điệu hơi trầm xuống, tựa như đã dự liệu được từ trước, nói: “Vốn liếng của Thịnh Hựu An đã sớm bị đào thải, Thịnh Nguyên không dễ cai quản sớm muộn gì cũng sẽ lụn bại trong tay ông ta.”
“Đánh giá về anh rể ở trong giới rất chính xác... nói là anh rể bỏ vốn đầu tư để lập nghiệp, nhìn bề ngoài anh ấy trông giống như quân tử một bụng sách thánh hiền, nhưng trên thực tế vừa đánh hơi được cơ hội làm ăn có lợi, anh ấy liền liều mạng cướp đoạt, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ.” Trong thư phòng, Tả Thầm Ngạn mặc âu phục đen tuyền cũng có mặt.
Cậu ấy tự tay rót trà nóng mời ba và bác Cố, không nhanh không chậm nói: “Thịnh Hựu An muốn làm ăn với anh rể, ai ngờ lại đến lượt ông ta gánh vác phần nguy hiểm này.”
Cố Minh Dã nói: “Mấy người các cháu ấy à, đều phải học hỏi thật tốt.”
Ông ấy đặc biệt chỉ vào Tư Huấn đang đứng sau ghế sô pha, cố ý muốn đem Phó Dung Dữ ra mỉa mai anh ta: “Tư Huấn, hôm nào để chú Tạ của con sắp xếp, thay con đến tiến cử với Phó Dung Dữ.”
Cố Tư Huấn trên thương trường tâm cơ thủ đoạn không đấu lại những người khác, tự nhận mình xui xẻo nên cố gắng đè thấp giọng nói: “Bác cả nói phải.”
Cũng may Tả Thầm Ngạn ở bên cạnh không đành lòng nhìn bạn tốt chịu tổn thương, trầm giọng bình tĩnh nhắc khéo ông ấy: “Lịch trình của anh rể dạo gần đây hẳn là không rảnh lắm.”
Tạ Thầm Ngạn đứng bên cạnh bàn làm việc, đầu tiên là liếc nhìn ba mình, sau đó đôi môi mỏng chậm rãi nói: “Gần đây chị gái con phải đi New York tham gia một buổi trình diễn thời trang, toàn bộ hành trình anh rể đều đi cùng, như hình với bóng nửa bước không rời.”
Ngón tay thon dài của Cố Minh Dã cầm tách trà hơi khựng lại, cuối cùng bật cười: “Được đấy.”
Tạ Lan Thâm đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, dưới đáy mắt như xuất hiện ý cười rất nhạt, lại rất nhanh lắng xuống. Sau khi uống xong tách trà, ông bèn đưa tách trà men ngọc không cho Tạ Thầm Ngạn.
...
Chạng vạng tối.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần ảm đạm, Tạ Âm Lâu ngồi đợi ở bệnh viện cả một buổi chiều, cho đến khi Phó Dung Dữ tan họp ở công ty tự mình lái xe đến đón cô, nhân tiện hỏi thăm tình trạng sức khỏe của em trai.
Hình Lệ nhìn theo bóng dáng hai người rời khỏi bệnh viện, giọng điệu chua chát nói: “Phó tổng thật sự đã kéo tiên nữ xuống phàm trần để yêu đương.”
Lời nói vừa dứt, Phó Dung Hồi đặt sách chữ nổi lên chăn, vươn bàn tay gầy gò thon dài của mình ra ôm lấy cô ấy. Da thịt cận kề có chút lành lạnh nhưng Hình Lệ lại cảm thấy lồng ngực nóng ran, cho dù cúi đầu đối diện với cặp mắt màu hổ phách trống rỗng xinh đẹp, biết rõ anh ấy không thể nhìn thấy.
Cô ấy còn có một loại suy nghĩ hoang đường như thể bị anh ấy nhìn thấu linh hồn sâu thẳm, vì thế có hơi mất tự nhiên.
Phó Dung Hồi nắm chặt bàn tay mềm mại của cô ấy, chậm rãi nói: “Không cần hâm mộ anh trai, anh cũng có thể cho em.”
“Cho em cái gì?”
“Tình yêu cuồng nhiệt mà em muốn.”
Đôi môi tuyệt đẹp của Hình Lệ gợn lên một nụ cười thỏa mãn, đang định đáp lại anh ấy, chợt nhớ ra điều gì đó bèn đi khóa trái cửa phòng bệnh lại, để tránh việc lại bị những tên bệnh hoạn khác nhìn thấy.
Nghe thấy âm thanh khóa cửa, Phó Dung Hồi bật ra một tiếng cười: “Hình Lệ.”
“Hửm?”
“Không cần khóa cửa, chúng ta đâu có làm gì.”
**
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phó Dung Dữ đích thân lái xe đưa cô đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa tối, không cho thư ký đi cùng, coi như để tận hưởng thế giới chỉ có hai người.
Tạ Âm Lâu ngồi ở ghế phụ lái, ráng chiều vàng cam xuyên qua cửa kính chiếu vào phác họa mái tóc đen nhánh cùng nửa bên mặt xinh đẹp của cô.
Ngón tay trắng nõn của cô cầm điện thoại di động lướt tin tức, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nói với Phó Dung Dữ, “Bác Cố của em thực sự rất thích anh đấy, trái lại Cố Tư Huấn lại bị phê bình.”
Trước mặt các bậc cha chú trong nhà, Phó Dung Dữ từ trước tới nay luôn là đứa con ưu tú nhà người ta.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, nói: “Thật sao, vậy thì khi nào có thời gian anh nhất định sẽ đi thăm ông chủ của nhà họ Cố.”
“Anh cố ý.”
Tạ Âm Lâu nheo đôi mắt xinh đẹp, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ hồi lâu mới đưa ra một kết luận hoàn hảo: “Anh biểu hiện càng tốt, bác Cố của em sẽ càng nghiêm khắc với Cố Tư Huấn. Phó Dung Dữ, anh muốn trả thù chuyện đính hôn kia sao?”
Phó Dung Dữ không chịu thừa nhận: “Liên quan gì đến chuyện đính hôn, quên rồi.”
Tạ Âm Lâu nhìn ra vẻ giả vờ của anh, cố ý kéo dài giọng nói: “Thực ra thì Cố Tư Huấn cũng rất tốt, nhưng do anh ta được gia đình bảo bọc quá kỹ nên chưa bao giờ gặp bất kỳ vấp ngã nào... Ba em luôn tin tưởng anh ta có thể trở thành gia chủ kế nhiệm của nhà họ Cố.”
Phó Dung Dữ cũng rất cần phải nhắc nhở cô: “Âm Lâu, em đừng có mượn cách nhìn của ba.”
“Nói đến chuyện anh không thích nghe rồi chứ gì?” Tạ Âm Lâu cầm điện thoại di động cười cười khiến nốt ruồi lệ dưới đôi mắt cong cong đặc biệt sáng rỡ.
Phó Dung Dữ đỗ xe cẩn thận rồi cởi dây an toàn, ngón tay thon dài bóp nhẹ vào ngực cô: “Buổi tối sẽ xử lý em sau.”
Tạ Âm Lâu ngơ ngác trong chốt lát, sau đó nâng bàn tay đeo vòng ngọc che ở trước ngực, sắc mặt ửng hồng mang theo ý tố cáo nói: “Phó Dung Dữ, quân tử động khẩu không động thủ*!”
(*đại ý là chỉ nói lý chứ không nên động tay động chân)
Cô xuống xe, trên đường đi cứ cảm thấy nơi mình vừa bị người đàn ông nắn bóp nóng bừng cả lên. Nhưng cô đang ở bên ngoài, đối mặt với anh không tiện nói gì, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng ánh mắt đẹp ngấn nước kia trừng mắt nhìn anh.
Một tay Phó Dung Dữ đút vào túi quần âu phục, dáng vẻ đứng đắn có chút lười biếng, như thể cái người vừa rồi làm chuyện xấu không phải là anh.
Phòng ăn đã được đặt từ trước, còn có hai nhân viên phục vụ ở bên cạnh tiếp đón.
Tạ Âm Lâu vừa ngồi xuống lật xem thực đơn thì nghe thấy vị quản lý bước vào xin phép: “Phó tổng, bên ngoài có một vị họ Thịnh nói muốn gặp anh.”
Phó Dung Dữ mặc âu phục ngồi thẳng tắp bên cạnh cô, ngón tay thon dài rót một ly nước chanh rồi chậm rãi đưa qua, đôi môi mỏng truyền ra giọng nói không chút gợn sóng: “Không cần để ý.”
Quản lý nhà hàng hiểu ý, xoay người lặng lẽ lui ra ngoài.
Tạ Âm Lâu tạm thời đình chiến với anh, miệng nhấp một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng hỏi:
“Thịnh Hựu An?”n
“... Là vì chuyện công ty bị thu mua nên tìm đến anh sao?”
“Nếu anh không gặp ông ta, có phải Thịnh Hựu An sẽ một mực canh giữ ngoài nhà hàng không đi không?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, sắc mặt Phó Dung Dữ vô cùng bình thản, anh trả lời nghi hoặc của cô: “Ông ta không gặp được anh tự nhiên sẽ đi tìm người khác.”
Tạ Âm Lâu nhanh chóng kịp phản ứng, người khác trong miệng anh...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]