Ngày ông chủ Nhan tới nhà họ Nhan lúc còn trẻ là giữa mùa hè, ông ấy vẫn còn là một tên ăn mày đầu đường xó chợ, trên người mặc một chiếc áo tay ngắn màu xám rất cũ kỹ, cánh tay trái không cử động được quấn băng vải màu trắng xung quanh, cứ như vậy cùng Phó Dung Dữ bước vào trong dinh thự.
Lúc đi qua phòng sách, một giọng nói dịu dàng truyền đến từ cửa bên: “Anh Dung Dữ, anh mang theo ai đến vậy?”
Bước chân của ông ấy bỗng dưng dừng lại, ánh mắt cũng nhìn sang, lập tức nhìn thấy một cô gái trời sinh như ngọc, khi gió thổi qua, cô dùng ngón tay chống lên nửa cánh cửa, làn váy trắng bị gió thổi tung khẽ lay động quanh mắt cá chân.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, ông chủ Nhan vô thức muốn trốn sau lưng Phó Dung Dữ.
Chỉ sợ rằng dáng vẻ nghèo túng th0 tục của mình thế này sẽ làm cho Tiểu Tiên Nữ này sợ hãi.
Ông ấy cúi gằm mặt, mí mắt mỏng từ đầu đến cuối luôn rủ xuống, cứ như vậy im lặng nhìn Phó Dung Dữ đi về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Thầy đâu rồi?”
“Đang pha trà.”
Khi Tiểu Tiên Nữ trả lời giọng nói vẫn nhẹ nhàng, rất nhiệt tình muốn dẫn bọn họ qua đó, bàn chân nhỏ nhắn bước từng bước nhỏ còn không quên từ tốn chào hỏi với ông ấy: “Chào anh, em tên là Tạ Âm Lâu, còn anh tên gì?”
Ông chủ Nhan ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói lại mắc kẹt trong cổ họng một lúc lâu cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497424/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.