Vào một đêm tuyết đầu năm thứ ba Tạ Âm Lâu kết hôn, các cơ quan trong cơ thể Phó Dung Hồi đã suy kiệt nghiêm trọng, đã đến tình trạng không thể cứu chữa được nữa, ông trời giống như ban cho anh ấy ba năm được sống, đến thời gian lại không muốn cho thêm một giây nào.
Hôm đó cũng là vào một đêm mùng sáu tết, Phó Dung Hồi nằm trên giường bệnh đã bị máu tươi thấm đẫm, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia trở nên tan rã, đôi môi tái nhợt của anh ấy thậm chí không thể gọi một tiếng “anh”, nắm thật chặt lá bùa hộ mệnh buộc vào sợi dây đỏ.
Lúc Hình Lệ chạy đến đã bị ngã một cái trên đường, rách phần da ở trên đầu gối, tinh thần sa sút mất hồn liều mạng chạy về phía phòng phẫu thuật.
Trên hành lang vắng vẻ, Tạ Âm Lâu ôm chặt lấy cô ấy đang nước mắt lưng tròng, ngăn lại: “Hình Lệ...đừng vào, đừng vào...Dung Hồi nói, không muốn cô bước vào phòng giải phẫu nhìn cậu ấy.”
Câu nói này dường như đã cắt dứt dây thần kinh của Hình Lệ, giày cao gót dưới chân cuối cùng không còn di chuyển được nữa, nhìn thấy con đường ở phía trước như vực sâu vạn trượng, nhiệt độ của lòng bàn tay lạnh đến mức không thể nào làm nóng lên được.
Phó Dung Hồi đã mất trong đêm tuyết này, rời khỏi nhân gian vào bốn giờ bốn mươi lăm phút.
Còn cô ấy vĩnh viễn mất đi người mình yêu. Ngôn Tình Cổ Đại
...
Tang lễ được cử hành rất giản dị, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497416/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.