Max nhận nó bằng đôi tay của mình, nó là một chiếc máy sưởi tay nhỏ được làm bằng đá mana lửa. Alex vừa xoa sống mũi vừa ngại ngùng nói.
“Cô không nghĩ đến việc quay lại đây, phải không? Đó là một món quà chia tay."
“… Cảm ơn, Alex.”
Max lúng túng nói. Đó là thời điểm cô nhận ra rằng cô phải nói lời từ biệt với những người bạn của cô ở đó. Max ngước nhìn cô ấy, cặp song sinh lần lượt vỗ vào vai Max khi cô đang đứng đó.
"Mạnh giỏi nhé. Giữ gìn sức khoẻ. Nếu có cơ hội, hãy gửi thư cho chúng tôi.”
“Tôi chắc chắn sẽ giữ liên lạc. Mọi người hãy giữ… sức khỏe. Cảm ơn vì tất cả mọi thứ.”
"Cô cảm thấy biết ơn là đủ tốt rồi."
Cặp song sinh ngạo mạn và đi càu nhàu chị gái của họ. Trong khi đó, Max chia tay cô với những thực tập sinh khác đã đến tiễn cô. Một lúc sau, các toa bắt đầu chuyển động nối tiếp nhau. Max nghiêng người ra khỏi cửa sổ và nhìn chằm chằm vào khu vườn được chăm sóc tốt, khoảng sân rộng rãi với những thiết bị kỳ lạ, và những ngọn tháp khổng lồ sừng sững trong màn sương mờ ảo. Mặc dù cô nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi rời đi, nhưng không ngờ cô lại cảm thấy cô đơn và có một sự trống trải trong lòng. Cô đã tự áp đặt mình rằng không nên có tình cảm với hòn đảo vì cảm giác tội lỗi đối với Riftan, nhưng cuối cùng, không thể phủ nhận, cô đã trở nên thích nơi này.
Max thì thầm một cách cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546763/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.