Max vội vã khuỵu gối cúi chào đáp trả. Bụng nàng nhộn nhạo vì lo lắng sau khi biết người đàn ông trước mặt là chỉ huy của các Kị sĩ Thánh.
Nàng siết chặt lá thư trong túi. Bất kể cô đã nghĩ về nó nhiều như thế nào, vẫn không thể chấp nhận được khi nhờ chỉ huy của Kị sĩ Thánh làm việc vặt vãnh như giao một lá thư. Nàng lùi lại, cảm thấy ái ngại trước ánh nhìn của cậu.
“Xin thứ lỗi… vì đã l-làm phiền.”
“Không đâu, nếu quý cô có điều gì muốn hỏi, xin cứ tự nhiên.”
Đại công tước mỉm cười thân thiện. Sau một hồi do dự và nén những lo âu xuống, cuối cùng Max cũng quyết định nói.
“Nếu yêu cầu này kh-không quá đáng… tôi hi vọng có thể gửi l-lá thứ này… cho chồng tôi…”
“Lá thư?”
Đại công tước nhìn cô với vẻ tò mò. Max lúng túng và lôi lá thư ra khỏi túi. Lá thư hoàn hảo mà cô đã đặt bao tâm huyết vào giờ đây đã nhăn nhúm chỉ sau một giờ đồng hồ. Má cô đỏ lựng lên khi cố để làm phẳng các góc thư.
“Cô đang nhờ tôi chuyển thư cho chồng mình?”
Kị sĩ hỏi với giọng khô khốc. Cái ánh mắt thờ ơ của cậu làm nàng áp lực, khiến nàng nói ra những câu vô nghĩa.
“Nếu nó không làm n-ngài gặp nhiều rắc rối… khi-khi ngài tới Louiebell… và gặp c-chồng tôi… nếu- nếu ngài có thể đưa nó cho anh ấy thì…”
Đối diện với gương mặt vô cảm không thể cắt nghĩa của Kị sĩ, giọng của Max như vụn vỡ. Sự trơ trẽn của bản thân khi cố gắng nhờ vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546697/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.