Chương trước
Chương sau
Chuyến thăm khó chịu đã lặp đi lặp lại kể từ khi nàng 17 tuổi lại tới nữa (tới tháng á). Max trượt ra khỏi ghế trong nỗ lực cứu chiếc váy satin xinh đẹp của nàng mà thợ may đã may một cách phức tạp trong hai tuần liền.
Ngay khi Max bảo Rudis giúp đỡ, người hầu ngay lập tức mang nước nóng, một miếng vải lanh sạch, và một chiếc váy mới cho nàng. Max cau mày trong sự ghê tởm, lau sạch máu giữa hai chân bằng một chiếc khăn ướt nóng, sau đó mặc đồ lót cotton lót bằng vải lanh dày, quay lại nhìn trước gương nhiều lần để xem có bất kỳ vết bẩn nào trên hông mình đã bỏ qua không. Nàng không đặc biệt thích mặc đồ lót vì nó khiến hông nàng trông to như một con vịt.
Cảm giác khó chịu của bụng dưới đau nhức như có những viên sỏi lạnh nằm trong đó và làm phiền nàng. Ý nghĩ phải chịu đựng điều này trong tối thiểu năm ngày khiến nàng thở dài.
"Đừng quá thất vọng, phu nhân."
Max quay lại với Rudis với một biểu cảm hoang mang ở những lời động viên bất ngờ. Người giúp việc sau đó tiếp tục nói một cách thận trọng.
“Một số cặp vợ chồng mất hơn ba năm để sinh con đầu lòng. Nếu người chờ đợi với một trái tim thoải mái, Thiên Chúa sẽ ban cho người đứa trẻ đẹp nhất khi đúng thời điểm.
Max chớp mắt ngắt. Chỉ sau đó, một ý nghĩ nảy ra rằng hiện tượng bất tiện mà nàng đang trải qua có nghĩa là nàng đang không mang thai một đứa trẻ. Max nói chậm khi lo lắng chiếm lấy nàng.
"Không phải hơi lạ là... n-nó đến... qu-quá muộn sao?"
"Chỉ là thời điểm không đúng." Rudis trấn an nàng với một nụ cười dịu dàng. "Chắc là phu nhân đã rất mong ngóng, vì nó đến vào cuối tháng. Đôi khi nó đến muộn là bình thường... đừng lo lắng quá nhiều thưa phu nhân. "
Trớ trêu thay, Rudis dường như thất vọng hơn nàng khi những lời nói tuôn ra từ miệng cô. Max thậm chí không nhận ra rằng mình chậm kinh. Trên thực tế, chu kỳ của nàng đã thường xuyên hơn sau khi ở Anatol. Trước đây, nàng có kinh nguyệt cứ hai hoặc ba tháng một lần, và có những lúc nó sẽ không đến thậm chí năm tháng.
Nàng cắn môi, bối rối. Những người phụ nữ khác đã chảy máu thường xuyên hơn mình? Còn Rosetta thì sao? Nàng nheo mắt và nắm tay mình đang cố gắng tập trung và tìm kiếm trong ký ức của mình, nhưng không có gì xuất hiện trong tâm trí. Hai chị em không đủ thân thiết  để trao đổi những vấn đề riêng tư như vậy.
Suy nghĩ về khả năng không thể thụ thai một đứa trẻ vì nàng ấy tình cờ có một khuyết điểm lớn, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống cột sống của nàng. Khuôn mặt hốc hác, vô hồn của mẹ nàng lóe lên trong đầu nàng. Max quay lại, cố gắng che giấu sự kích động của mình và ra lệnh một cách thờ ơ.
“Ta muốn uống một thứ tr-trà ấm. Một loại trà thảo dược... cô có thể mang một ít cho ta không? "
“Tất nhiên, phu nhân. Tôi sẽ chuẩn bị nó ngay lập tức. "
Khi Rudis đi ra khỏi phòng, Max ngã gục bất lực trước bàn và siết chặt mặt mình. Nàng muốn nói với Rudis sự thật và hỏi lời khuyên, nhưng nàng sợ rằng cô sẽ nói với Riftan về chuyện đó. Chàng sẽ phản ứng thế nào nếu chàng phát hiện ra rằng có thể có gì đó không ổn với vợ mình?
Nàng nhận thức rõ về tầm quan trọng của việc có người thừa kế đối với đàn ông, chưa nói đến Riftan sẽ mong muốn một đứa con trai để thừa kế lâu đài và lãnh thổ. Cổ họng nàng cảm thấy như có một cái gai bị mắc kẹt bên trong nó. Chàng vẫn sẽ trân trọng và chăm sóc nàng ngay cả khi nàng tình cờ có số phận giống như mẹ mình?
Max lật giấy da một cách lo lắng. Tuy nhiên, vì nỗi đau trong bụng nàng trở nên tồi tệ hơn mỗi giây, ngay cả khi nàng có thể tập trung suy nghĩ của mình trong giây lát, nó đã ngay lập tức tan vỡ. Nàng nhìn chằm chằm vô vọng vào những lá thư trên giấy da trước khi ném bút lông của mình trong sự thất vọng. Điều đó làm cho mực bắn tung tóe, tạo ra một vết bẩn lộn xộn trên bàn. Max nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn âm thầm, sau đó cúi đầu vào bàn làm việc khi nàng lắng nghe những hạt mưa đánh vào khung cửa sổ.
Tại sao lo lắng cứ đeo bám cuộc sống của mình? Đôi mắt nàng tối dần khi nghĩ rằng một tai họa có thể thêm vào danh sách hàng chục khuyết điểm của mình.
Ngừng nghĩ quá xa đi. Rudis nói đúng, chỉ là thời điểm chưa thích hợp thôi, nàng bảo bản thân một cách tuyệt vọng. Đó là một thói quen cũ của nàng, hành hạ bản thân với tương lai tồi tệ nhất và nghiệt ngã nhất mà nàng có thể có.
Nàng đã có người chồng hoàn hảo trên cả những gì nàng nghĩ nàng xứng đáng với; có nhiều người mà nàng có thể nói chuyện cùng; nàng có một nơi an toàn và thoải mái, nàng có một nơi gọi là nhà; nàng đã bắt đầu vượt qua tật nói lắp một chút; nàng thậm chí còn học phép thuật!
Max tuyệt vọng kéo mình ra khỏi những lo lắng khi cố gắng ăn tâm trí của mình. Nếu Thiên Chúa thực sự thương xót, nàng tin rằng chắc chắn một ngày nào đó Người sẽ ban cho nàng phước lành của việc có một người thừa kế khỏe mạnh.
Riftan trở về phòng ướt đẫm và ngâm mình từ cơn mưa. Áo choàng của chàng nặng nề với nước và rủ xuống như rong biển, để lộ hình dạng của áo giáp mà chàng mặc bên dưới và đôi giày của chàng được bao phủ bởi bùn. Max ra khỏi giường và đặt một chiếc khăn trên đầu chàng. Má chàng ướt mưa và lạnh như băng.
"Tất cả thời gian này... chàng đã ở dưới mưa sao?"
"Chúng ta phải ngăn đất và bùn chảy xuống đường. Ta không thể để công việc khó khăn chúng ta đã làm hai tháng qua thành lãng phí.”
Chàng đẩy cửa đóng lại bằng lưng và cởi đôi giày đầy bùn của mình và chiếc áo choàng ướt sũng ngay tại chỗ, tránh làm bẩn tấm thảm đắt tiền trên sàn nhà và ném chúng vào một giỏ.
“Trời mưa… nh-nhiều vậy sao?” Max hỏi, hơi ngạc nhiên bởi tất cả những sự cân nhắc mà chàng cần phải chịu trách nhiệm.
“Ta không nghĩ rằng trời sẽ mưa to hơn nhiều. Vấn đề là mặt đất đã bị suy yếu bởi những con quái vật. Ngoài ra, gió mùa mùa hè sẽ bắt đầu trong một vài tháng sau, vì vậy tốt hơn hết là chuẩn bị trước cho nó.”
Chàng cởi tất cả áo giáp của mình và quần áo ướt. Max dẫn Riftan ra phía trước của lò sưởi và đưa cho chàng một chiếc khăn đủ lớn để quấn quanh cơ thể của mình. Trong khi chàng nhanh chóng làm ấm cơ thể của mình ở trước lửa, những người hầu siêng năng mang một bồn tắm đầy nước nóng vào phòng. Như mọi khi, Riftan đề nghị hai người bọn họ đi tắm cùng nhau, nhưng Max chỉ đứng một cách cứng nhắc với một biểu hiện vụng về dán trên khuôn mặt của nàng và thông báo với chàng rằng nàng  ‘ô uế.’ Chàng nhìn nàng với một khuôn mặt khó hiểu.
“Nếu cơ thể của nàng không sạch thì nàng có thể vào tắm với ta.”
Max giật mình một chút rằng một người đàn ông có khả năng làm bất cứ điều gì lại nói một cái gì đó rất thiếu suy nghĩ. Kể từ khi nàng đến Anatol, nàng chỉ có chu kỳ kinh nguyệt bốn lần: một lần khi chàng vắng nhà, và ba lần kia khi chàng còn khá bận rộn, do đó đã không cần phải giải thích một tình huống lúng túng như thế. Max lắp bắp, lúng túng.
“Hôm nay là ng-ngày đó...”
"Ngày đó?"
Max nhìn chàng với nước mắt trong mắt nàng. Chồng nàng, người mà nàng nghĩ là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới, lại có một vẻ mặt khó hiểu ngớ ngẩn. Đôi mắt nàng đảo hết bên này sang bên nọ, nghĩ đến việc làm thế nào chàng có thể không hiểu ý đến thế. Làm thế nào nàng giải thích hoàn cảnh của mình mà không làm mất phẩm giá của mình?
“Ý em là... từ hôm nay cho đến cuối t-tuần... chúng ta không thể... làm nhiệm vụ h-hôn nhân... vì tình tr-trạng của em.”
"Nàng đang nói về chuyện quái gì vậy?" mặt Riftan của cứng lại. “Đừng nói những thứ khó hiểu và giải thích rõ ràng đi. Nàng đang từ chối ta ngay bây giờ?”
Cằm của Max vô thức rớt xuống vì giọng hỏi của chàng. Dường như nàng không có lựa chọn nào khác ngoài giải thích thẳng thừng cho chàng hiểu. Nàng kêu lên với nước mắt trong mắt mình.
“Có máu trong c-cái của em... nó đang ch-chảy!”
Máu trên mặt Riftan rút xuống ngay lập tức. Mắt Max mở to khi nhìn thấy khuôn mặt rám nắng như tượng tạc của chàng biến trắng như một mảnh giấy da. Chàng đi tới và tiến hành kiểm tra mọi ngóc ngách của cơ thể của nàng với cú sốc rõ rệt và lo lắng.
“Máu đang chảy... nơi nào thế? Sao nàng lại tổn thương chính mình? Chỉ cho ta ở đâu, chúng ta phải chữa cho nàng ngay lập tức!”
Max cảm thấy sợ rằng chàng sẽ thực sự kiểm tra nơi máu đâng chảy ra, nhưng Riftan dường như còn sợ hãi hơn nàng. Max một cách tuyệt vọng ngăn cản chàng, người đang cố gắng để lột quần áo nàng để xác định nơi nàng bị chảy máu.
“Kh-không phải l-là như thế! Em không b-bị thương! Em không đau!”
“Nàng nói nàng đang chảy máu!”
Trời ạ. Chàng thực sự dường như không mảy may có một suy nghĩ gì về những gì phụ nữ phải thường xuyên trải qua. Max không biết nên phản ứng bằng cách bật cười hay la hét trong sự thất vọng. Nàng đã quyết định làm chàng bình tĩnh trước tiên và giải thích một cách bình tĩnh nhất mà nàng có thể.
“Trên th-thế giới này... tất cả phụ nữ ở mọi lứa tuổi k-kết hôn đều... ch-chảy máu thường xuyên. Đó là trường hợp rất... tự nhiên. V-vú em nói là... để có thể mang thai... đó là b-bằng chứng.”
"Nàng có chắc không? Không phải là nàng bị bệnh hay tổn thương gì chứ?”
Max gật đầu với sự thuyết phục. Mắt Riftan của hơi cau mày, nhìn nàng trong sự khó tin và nghi ngờ, rồi hỏi.
“Vậy nàng đang chảy máu ở chỗ quái nào chứ?”
Max đỏ bừng như một củ cải. Nàng không bao giờ mong muốn kết thúc trong một tình huống khó xử như vậy. Nàng thực sự phải tự mình giải thích tất cả mọi thứ cho chàng sao? Nàng ngập ngừng một lát, sau đó thì thầm vào tai chàng mặc dù không có ai khác xung quanh. Họ có thể gặp phải hoàn cảnh tương tự trong tương lai, sẽ tốt hơn nếu nàng giải thích tất cả mọi thứ thích đáng hơn là phải chịu tình huống lúng túng như thế lâu hơn.
“Có thật… vậy không?”
Sau khi nghe lời giải thích của nàng, đôi mắt Riftan của hướng xuống người nàng, đôi mắt mở rộng trong sự hoài nghi. Màu sắc trên khuôn mặt của chàng vẫn chưa quay lại.
"Nàng có chắc không? Ở dưới đó... chảy máu là bình thường sao?”
“Chuyện đ-đó là hoàn toàn bình thường! Đó là điều mà tất cả ph-phụ nữ phải tr-trải qua.”
“Chuyện này hẳn đã xảy ra trước đây. Tại sao nàng không nói với ta sớm hơn?”
“Bởi vì en nghĩ... là chàng chắc chắn... biết rồi.... Thông thường điều này không cần phải gi-giải thích.... Vú em nói... nếu em ám chỉ nó... chàng sẽ b-biết...”
Trước sự ngạc nhiên của chàng, má Riftan có một chút đỏ. Riftan nâng giọng và nói lời xin lỗi, cố gắng để biện minh cho sự thiếu hiểu biết của mình.
“Maxi, ta lớn lên trong một đám lính đánh thuê toàn đàn ông. Sau khi ta được phong tước hiệp sĩ, ta đã tham gia cuộc thám hiểm và chiến trường tất cả cuộc sống của ta. Ta sẽ biết cái quái gì về phụ nữ chứ? Tất cả những gì ta biết là phụ nữ có bộ ngực, không có cách nào để biết những gì họ đang nghĩ, và họ có thể sinh con! "
Max nhìn chàng nghi ngờ. Chàng nói như thể chàng chưa bao giờ có một người yêu thân mật trước đây, người có thể dạy chàng biết mọi thứ về phụ nữ. Nàng hoài nghi khi nàng lướt qua khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt đen láy và cơ thể như tạc của chàng bằng đôi mắt mình; mọi thứ đều đối xứng. Chàng quá hoàn hảo và đẹp trai để tuyên bố rằng chàng không biết nhiều về phụ nữ.
Ngay cả khi Riftan không chủ động tìm kiếm bạn tình, chàng vẫn sẽ có phụ nữ vây xung quanh chàng. Max nhớ hai người phụ nữ trơ trẽn tại lễ hội đã tán tỉnh chàng. Không có khả năng một người đàn ông có những ham muốn mạnh mẽ như Riftan sẽ có thể chống lại những cám dỗ xâm lấn như vậy. Nàng lườm chàng mạnh mẽ với sự ghen tuông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.