“A, mùi hương thơm thật.”
Max tự hào và nhẹ nhõm nhìn ngắm. Những chồi cây màu đỏ tươi lú nhú khắp xung quanh cái ao nhỏ do người hầu đào, những bụi cây xếp thành hàng như những chú lính nhỏ với những bông hoa tím xanh đâm chồi nảy lộc, bên cạnh đó là một cánh đồng hoa cỏ mọc um tùm tạo nên sự hài hoà xuất sắc. Max đặt một chiếc khăn tay lên băng ghế đá và ngồi xuống.
“Mấy l-loại cây ở đây… tất cả đều có t-thể dùng làm t-thảo dược và gia vị.”
“Ý em là em đã tạo ra một khu vườn có thể ăn được sao?”
“Thật t-tốt khi có những bông hoa xinh đẹp trong vườn, n-nhưng trồng những cây cỏ có ích… Em nghĩ điều đó thật tuyệt.”
Câu nói của Max khiến Riftan khẽ bật cười. “Ta sẽ hướng dẫn lính canh đảm bảo rằng khu vườn này không bị tổn hại gì và giữ cho nó nguyên vẹn.”
“Chàng c-có thích… không?”
Chàng nhìn Max đang ngồi cách vườn hoa một bước rồi từ tốn gật đầu. Một xúc cảm mãnh liệt thoáng qua mắt chàng rồi vụt mất.
“Ừ, ta thích nó.”
Giọng nói đi kèm câu trả lời của chàng căng thẳng một cách kì lạ. Max khó hiểu nhìn chàng, khi Riftan ngồi xổm gần nàng, chàng miết nhẹ môi như thể cố gắng che giấu cảm xúc.
“Một năm trước, ta chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ cùng vợ dành thời gian nhàn rỗi trong vườn hoa.”
Max trở nên bồn chồn khi nhận ra Riftan đang liên tưởng đến thời gian chàng đi chinh chiến.
“Em nghe nói rằng… c-chàng đã phải trải qua nhiều trở ngại t-trong suốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546658/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.