Rudis, đứng ở ngoài nãy giờ, cũng trở vào, thận trọng gọi nàng.
“Phu nhân?”
Thấy nàng vẫn ngồi đó, nên cô hỏi để biết xem nàng còn định ở lại trong nhà ăn bao lâu nữa.
Max liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen.
Chàng vẫn còn ở ngoài đó đến tận bây giờ sao? Dù Riftan có mạnh mẽ cỡ nào, thì Max vẫn thấy lo. Nàng mong, chàng có thể ngừng lại một lúc để trở về. Cuối cùng, Max biết mình cũng chẳng thể để người hầu chờ đợi mình thế được, sẽ làm họ lo lắng theo. Mà đồ ăn của nàng thì đang dần nguội lạnh.
“Làm ơn mang đồ lên phòng giùm tôi.” Max cuối cùng cũng đứng dậy, trả lời Rudis tò mò.
Nàng nhìn đống lửa bập bùng, tí tách trong lò sưởi lần cuối rồi cất bước lên phòng. Những tháng ngày ở Lâu đài Calypse lúc rất ngắn ngủi lúc lại rất dài. Tuy lúc bận rộn thì khá vất vả, nhưng sống ở đây làm nàng thấy mãn nguyện hơn so với khi còn sống trong lâu đài của cha mình, nơi nàng sống như cái xác không hồn.
Riftan cũng thấy hài lòng khi sống ở đây chứ? Max tự hỏi.
Nhớ lại những lời hôm nay Rudis1 nói, Max nhăn mặt trầm tư. Chỉ cần nhìn qua thái độ của các hiệp sĩ, Max cũng hiểu Riftan đã bị cha nàng đối xử bất công đến thế nào. Chàng đâu còn cách nào khác ngoài tự trách bản thân mình. Nhưng, chàng đã cố gắng hết sức mình bằng mọi cách và được cha nàng chấp thuận.
Thật lòng mà nói, nàng không hiểu sao chàng lại làm vậy. Không biết bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546595/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.