Max nuốt vội, suýt thì mắc nghẹn. Đôi mắt xanh xám của người đàn ông trước mặt bắn lên nàng ánh nhìn kỳ dị, trái ngược với cái vẻ lờ đà lờ đờ1 như mọi khi.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Max.
Nếu nàng nói mình không thể, thì chắc chắn, nàng sẽ bị coi như một kẻ vô dụng trước mặt các hiệp sĩ, những người vốn luôn coi nàng như một kẻ xa lạ, làm tốn thì giờ của bọn họ. Nhưng, nếu nàng đồng ý, thì nàng tin tương lai trước mắt này sẽ chông gai biết chừng nào.
Max không biết phải nghiêng về bên nào vì cả hai trông đều đáng sợ như nhau cả, vì vậy nàng quyết định lờ đi ánh nhìn của pháp sư và giả vờ chú ý đến món súp mình đang ăn, với hy vọng bọn họ sẽ chuyển chủ đề. Tuy nhiên, Ruth lại đưa tay ra, chắn tầm mắt của nàng. Lúc này, đôi mắt xếch của anh chàng chiếu thẳng vào nàng, làm Max thêm đứng hình lần nữa.
“….Có qua có lại nhé?”
“Tôi-tôi không giỏi giang cho lắm nên giúp cậu…” Max thành thật thú nhận với anh.
“Tui biết. Việc này mà tui cáng đáng2 được thì tui đã chẳng nhờ người rùiiii.” Anh chàng vừa nói vừa nhìn xuống dưới.
Mong muốn giúp đỡ Ruth nhói lên trong lòng nàng, khi trông chàng pháp sư trước mặt mới đáng thương làm sao. Còn đang nhìn anh với ánh mắt thương cảm, thì anh chàng, như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, ngẩng phắt đầu lên. Bị bắt gặp, Max ưỡn thẳng lưng, tỏ ra vô cảm.
“Người còn nhớ tui từng giúp người cả về vật chất lẫn tinh thần khum?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546590/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.