Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt rạng rỡ, rồi nhanh chóng nhặt một chiếc khăn và lau tay. Sau đó, nàng chải mái tóc rối bù của mình và kéo chiếc áo để làm thẳng những nếp nhăn. Có vẻ như nó không làm cho nàng trông đẹp hơn, nhưng ít nhất nàng sẽ đỡ trông giống như một người lang thang.
"Việc tìm kiếm... đã kết thúc rồi sao?"
Riftan, người đang nhìn xung quanh bệnh xá, quay đầu khi nghe câu hỏi của nàng. Mặt Max đỏ bừng khi nàng nhìn chàng kỹ lưỡng. Mặc dù nàng đã sửa chữa ngoại hình rối rắm của mình nhiều nhất có thể, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và kì lạ. Nàng khẽ ho, che những vết máu trên tay áo mình bằng một tay. (bả kiểu muốn đội quần khi crush thì đẹp quá mà bả thì tàn tạ quá =]]]]]])
"Họ nói rằng chúng ta sẽ rời khỏi nơi này trong một tuần nữa... Chàng đã tìm ra thứ gì về các pháp sư hắc ám chưa?"
"... Hãy đi dạo chút đi."
Riftan thở ra một hơi ngắn và quay về phía lối vào. Mặt Max hiện lên vẻ bối rối, nhưng nghĩ đến cơ hội ở một mình cùng chàng, nên vội vã nhặt chiếc áo choàng của mình lên.
Trái tim nàng đập mạnh với sự mong đợi. Trong thời gian qua, chàng đã lục soát thành phố, và nàng thì săn sóc thương binh, vì vậy họ không có thời gian để có một cuộc trò chuyện đàng hoàng. Sau khi nói với các pháp sư ngồi trước lò sưởi rằng nàng sẽ đi một lúc, Max theo Riftan ra ngoài.
Bầu trời đã chuyển sang màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905187/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.