Max vòng tay quanh eo chàng khi chàng ngồi xuống và nhìn chàng thu dọn quần của mình. Riftan dừng lại, lập tức xoay người và nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Không có gì phải lo lắng cả. Vì ta sẽ ở bên cạnh nàng..."
Đó là một lời nói với chính bản thân chàng hơn là với nàng. Max vỗ nhẹ vào cổ chàng và tựa đầu mình vào bờ vai săn chắc của chàng.
"Em không lo lắng. Em… chỉ là em cần chàng."
Nàng nhỏ giọng nói với một chút tội lỗi.
"Nhưng… chàng đã kiên nhẫn vì em. Em xin lỗi vì đã vô trách nhiệm."
"Nàng bắt đầu nó, nhưng sau đó ta mới là người đã phát điên."
Riftan xoa lưng nàng như để xoa dịu một đứa trẻ rồi khẽ thở dài.
"Đừng xin lỗi. Dù sao thì ta cũng sẽ không thể chịu đựng được lâu."
Nàng đảo mắt. Chàng nói vậy, nhưng nàng không nghĩ chàng sẽ chạm vào nàng nếu nàng không dụ dỗ chàng trước. Trong suốt thời gian xa nhau, sự kiên nhẫn và tự chủ của chàng đã trở nên vững chắc một cách khó chịu, và chàng không bao giờ dao động, trừ khi có lý do hợp lý. Max ngước nhìn chàng với cái nhìn hơi bất mãn và nghiêm nghị lẩm bẩm.
"Nói dối... Sự, sự kiên nhẫn..."
Riftan, người đang kéo tấm chăn lên, hơi cau mày lại. Chàng hỏi khi vuốt má nàng bằng cả hai tay.
"Nàng đang phàn nàn về điều gì?"
"Em, em không có phàn nàn. Chỉ là..."
Nàng lẩm bẩm một cách mơ hồ ở cuối lời nói như thể đang tìm những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905160/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.