“Phu nhân, người có sao không?”
Max quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói đằng sau mình. Yulysion đứng cạnh doanh trại và nhìn xuống nàng với đôi mắt u ám. Có vẻ như cậu ta lo lắng cho nàng, nên đã chạy theo nàng. Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và loạng choạng đứng dậy.
“Ta, ta không sao đâu. Ta đã lo lắng cả đêm… ta chỉ khó chịu trong người chút thôi.”
“Nước da của người không tốt lắm. Tôi sẽ đưa người về doanh trại.”
Yulysion nắm lấy khuỷu tay nàng bằng một tay và đỡ nàng dậy. Max nghiêng người về phía cậu ta. Nàng đã quá mệt mỏi để giả vờ mạnh mẽ.
“…Những người khác ổn chứ?”
“Khoảng bảy hiệp sĩ bậc trung đã bị thương, nhưng không phải chí mạng.”
Sau khi Yulysion đáp lại bằng một giọng cực kỳ chán nản, cậu ta nhìn lên đỉnh đồi. Trận chiến diễn ra suốt đêm dường như đã kết thúc.
Trong khi các hiệp sĩ của mỗi quốc gia đang bảo vệ doanh trại trên đồi, binh sĩ đi lên đó và để những người bị thương lên cáng, còn các linh mục thì thu gom xác của những người đã chết. Một số người thậm chí còn chất xác ngựa lên xe hàng.
Ban đầu, người ta có tục chôn cất ngựa, nhưng để tiết kiệm lương thực, họ phải ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được. Những con ngựa được đưa lên xe, hoặc sẽ bị rút hết máu, lột da, chặt thành từng miếng hoặc bị nướng nguyên con trên than hồng. Hàng trăm nghìn người chết mỗi ngày, và mặc cho tiếng la hét nổ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905085/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.