Nàng chỉ tỉnh giấc khi hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời. Max thẫn thờ nhìn tia sáng đỏ đang hắt ra dưới mái vòm. Một chiếc túi ngủ dày bằng lông thú trùm lên cơ thể nàng, sàn nhà thì cứ rung lên bần bật.
Max nhận ra có gì đó không ổn, nàng vội vàng chống tay, cố gắng ngồi dậy. Nhưng, tay chân nàng nặng nề như thể miếng bông bị thấm nước, nàng không thể cử động được.
Nàng rên rỉ và tuyệt vọng nâng phần thân trên của mình lên. Tình huống trước khi nàng mất nhận thức từ từ hiện lên trong tâm trí mơ hồ. Nàng khó khăn lắm mới có thể quỳ xuống, loạng choạng, bò dọc theo bức tường và nhìn ra ngoài. Một vùng đồng bằng tăm tối dưới ánh hoàng hôn đang chập chờn lướt qua trước mắt nàng.
Cuối cùng khi nhận ra rằng mình đang ở trên xe ngựa, Max rên lên một cách tuyệt vọng. Nàng tự hỏi mình đã ngất bao lâu rồi. Nàng nhìn quanh trong sợ hãi và bối rối, sau đó bò về phía cửa ra vào để ra khỏi toa xe.
Đột nhiên xe ngựa dừng lại, và một người thò đầu vào dưới mái vải. Max rơm rớm nước mắt nhìn anh ta.
"Người đã tỉnh rồi."
Ruth thở dài. Max nhìn anh ta với ánh mắt phản bội và hỏi bằng một giọng chật vật.
“Ta, ta… ngất trong bao lâu rồi?”
“Người đã bất tỉnh một ngày rưỡi.”
Nàng mở to mắt. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ lâu như vậy. Max dùng lực cho đôi chân đang run rẩy của mình và cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905019/chuong-308.html