"Chúng ta không có nhiều thời gian, vì vậy chúng ta nên bắt đầu vào sáng sớm."
Elliot nhìn nàng và Ruth với vẻ quan tâm.
"Hai người ổn chứ?"
"Chỉ vì chúng tôi không ổn không có nghĩa là tất cả sẽ quay về."
Ruth chọc vào ngọn lửa với một xiên dài và nói thẳng.
"Chúng ta phải quyết định sống hay chết, phải không?"
Elliot cười khổ. Họ nhanh chóng làm món cháo bánh mì, ăn và rồi đi ngủ. Vì họ chỉ mang theo một chiếc lều nhỏ để giảm trọng lượng nên cả bốn người còn lại phải ngủ gần nhau trong một không gian chật chội, trừ một người đứng canh.
Nàng hơi khó xử khi phải nằm ở một nơi chỉ toàn đàn ông, vì nàng đã ngủ với Sidina suốt thời gian qua, nhưng Max vẫn yên vị trong góc lều với vẻ vô tư vì biết rằng nàng không cần phải nằm ngủ bên ngoài trời.
Ruth nằm bên cạnh nàng, quấn chăn quanh người như một con nhộng, và các hiệp sĩ nằm cạnh anh ta và quay lưng về phía nàng. Max thò mặt ra khỏi chăn và dụi mắt.
Không khí khá ấm áp nhờ viên hỏa thạch treo trên trần, nhưng vẫn không đủ để chặn hoàn toàn luồng khí lạnh từ mặt đất. Nàng cuộn mình trong chiếc túi ngủ và lắng nghe tiếng gió rít. Thật kỳ lạ, nàng không thể ngủ được mặc dù nàng không còn tí sức để nhấc ngón tay của mình lên.
Riftan bây giờ đang làm gì? Họ sẽ phải bắt tay vào điều tra ngay trong đêm nay, liệu họ sẽ ổn trong đêm lạnh khắc nghiệt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905007/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.