Anh ta vừa dứt lời, Ruth đã nhảy xuống khỏi ngựa của Riftan. Sidina khúc khích và phá lên cười như thể điều đó rất hài hước. Nhưng Max không muốn cười tí nào. Nàng trừng mắt nhìn bóng lưng Riftan với khuôn mặt cay đắng, sau đó bước xuống Rem và nhìn xung quanh.
Những bức tường đá chắn hai bên trái phải nghiêng theo hình vòng cung khi chúng đi lên trên và gần như che phủ cả bầu trời.
Đó là một không gian chật chội cho gần 200 người để qua đêm, nhưng lại là một nơi ẩn náu khá sang trọng vì có bức tường chắn gió và tuyết.
“Maximillian, em có muốn điều tra xem có con quái vật ngủ đông trong lòng đất không?”
(Đối với những pháp sư cao cấp (chắc chắn là dày dặn kinh nghiệm hơn Max) thì mình sẽ dùng xưng hô là em-anh, em-chị, kiểu như tiền bối-hậu bối ấy. Còn bạn bè đồng trang lứa với Max như Annette thì mình sẽ dùng cậu-tớ).
Anton, người đang giúp Calto xuống ngựa, hét lớn. Max có thể cảm nhận Riftan đang nhìn mình. Nàng vui vẻ gật đầu, mặc kệ vẻ mặt không hài lòng của chàng.
"Được thôi."
"Tớ cũng giúp."
Armin phóng xuống ngựa và nói. Trong khi họ thực hiện phép thuật tìm kiếm, các pháp sư và hiệp sĩ bắt đầu chuẩn bị cắm trại.
Max chỉ có thể ngồi trước đống lửa để nghỉ ngơi sau khi nàng đã mở rộng lưới phép thuật của mình nhiều nhất có thể và xem xét kỹ lưỡng độ sâu lòng đất. Nàng làm ấm đôi tay đông cứng của mình trong đống lửa trại. Vào lúc đó, Sidina, người có nhiệm vụ làm bữa tối, đưa một bát hầm lớn cho nàng.
"Nào, đây là bữa ăn của Ngài Calypse."
Max theo thói quen cầm nó và mang đến cho Riftan, nhưng dừng lại. Tại sao nàng phải chăm sóc một người thà cưỡi ngựa chung với người đàn ông keo kiệt và cộc cằn hơn là đi cùng nàng? Max xoay đầu khỏi cái bát và nói một cách thẳng thừng.
"Sao cậu lại đưa cho tớ bữa ăn của Ngài Calypse?"
"Đó là bởi vì Max liên tục nói rằng sẽ tự mình mang nó...”
“Từ bây giờ thì không."
Nàng phun ra câu nói đủ lớn để chàng nghe thấy, và giả vờ chọc đống lửa bằng một cành cây. Sidina đảo mắt, nhún vai và gọi Yulysion, người đang đóng cọc dựng doanh trại, và đưa cho cậu ta phần thức ăn. Cậu ta chạy thẳng đến Riftan.
Max liếc nhìn phản ứng của Riptan. Chàng nhận phần thức ăn với vẻ mặt bình tĩnh và ngồi xuống gần doanh trại để ăn. Khi dạ dày - vốn đang sôi sục của nàng khi nhìn thấy cảnh này - bình tĩnh trở lại, một nỗi buồn kỳ lạ ập đến trong nàng.
Trước đây, chàng đã rất vất vả để giải tỏa tâm trạng của nàng khi nàng tức giận và hờn dỗi. Cổ họng nàng thắt lại khi nhớ đến việc chàng đã vật lộn như thể bị tra tấn vì nàng không chú ý đến chàng chỉ trong vài ngày.
Có lẽ rất nhiều điều đã thay đổi trong ba năm. Nàng nhìn ngọn lửa đang cháy với vẻ mặt ảm đạm, sau đó lấy phần ăn của mình và cho vào miệng.
Kể từ đó, Max ngừng thu hẹp khoảng cách với Riftan. Nàng không muốn là người duy nhất nhiệt tình khi rõ ràng là chàng không thích sự tiếp cận của nàng. Thật đau đớn khi chứng kiến chàng như bị buộc phải đối mặt với nàng, vì vậy nàng cố gắng không va vào chàng nhiều nhất có thể. Hebaron nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của nàng, lẻn đến gần nàng và nói như thể đang trêu chọc.
"Bây giờ phu nhân từ bỏ việc theo đuổi đội trưởng như một con vịt con rồi sao?"
Max nhìn anh ta với ánh mắt không hài lòng. Hebaron lộ ra vẻ sợ hãi tột độ và nhún đôi vai ủ rũ.
"Ôi trời. Lần này phu nhân giận thật rồi."
“Ngài... nghĩ nó hài hước lắm sao?”
Nụ cười của Hebaron phai đi một chút khi nàng ném ra một giọng điệu gai góc. Anh ta gãi đầu và ngại ngùng nói.
“Tôi không có ý giễu cợt phu nhân. Tôi chân thành hy vọng rằng hai người đều tốt…”
"Chúng ta phải đi bao xa nữa?"
Lời nói của Hebaron bị cắt ngang trước giọng nói sắc bén của Riftan. Max chuyển hướng nhìn về phía trước. Riftan ở đằng trước đang gầm gừ dữ dội với Kuahel Leon.
Nàng chăm chú nhìn vào phía sau đầu của Riftan, nhô lên giữa đầu của các hiệp sĩ. Dù khoảng cách khá xa, nhưng nàng có thể nhận ra rằng chàng còn nóng tính hơn một con chó hoang bị ong đốt. Giọng nói lạnh lùng của chàng vang lên.
“Bây giờ củi và thức ăn không còn nhiều nữa. Khi trời có tuyết, chúng ta sẽ bị cô lập trong vùng đất hoang vắng này.”
“Chúng ta đã gần đến nơi rồi. Chậm nhất là chúng ta có thể đến đích trong ngày hôm nay."
Kuahel phản bác với giọng điệu khó chịu. Hebaron nhìn họ và thở dài.
“Tôi không biết khi nào ngài ấy sẽ bùng nổ. Có vẻ như những ngày này đội trưởng của chúng ta rất nhạy cảm.”
Hebaron liếc nhìn nàng đầy ẩn ý. Như thể nàng phải chịu trách nhiệm cho tâm trạng tồi tệ của Riftan. Max có vẻ hoài nghi.
“Con đường ngày càng gồ ghề. Có lẽ vì vậy mà chàng ấy cảm thấy lo lắng.”
Không chỉ mình Riftan có vẻ mặt như vậy. Họ đã mất cả ngày để đi qua một hẻm núi dài, và còn một con đường núi gập ghềnh phủ đầy tuyết, băng và đá đang chờ đợi họ.
Đoàn thám hiểm leo lên một ngọn núi dốc dưới sự hướng dẫn của các Thánh Kỵ sĩ và có thể thấy rõ mọi người đều kiệt sức khi đi qua những vùng núi hiểm trở và kéo các xe hàng qua những tảng đá mấp mô. Tệ hơn nữa, lượng củi đang vơi đi nhanh hơn dự kiến. Việc làm cho tuyết tan để cung cấp nước cho đàn ngựa đã tiêu tốn nhiều củi hơn so với kế hoạch.
Ở Cao nguyên Pamela, rất khó để tìm củi và thức ăn, vì vậy các hiệp sĩ và thậm chí cả các pháp sư rất căng thẳng khi chứng kiến những chiếc xe hàng ngày càng nhẹ đi. Trước tình hình đó, không phải vô cớ mà Rìtan lại trở nên khắc nghiệt.
Nàng nói thêm với một giọng điệu dịu lại.
“Dù sao thì, vì ta mà mọi người đã có một chuyến thám hiểm khó khăn. Ta không muốn làm phiền chàng ấy nữa. Chàng đã làm quá đủ rồi."
Hebaron mở miệng muốn nói thêm, sau đó lại đóng lại. Max kéo mũ trùm thật sâu xuống và lái Rem đi.
Mây bắt đầu kéo đến trên bầu trời, và gió dần hòa với tuyết. Có lẽ lại sắp có bão nữa rồi. Nàng ngước nhìn bầu trời với đôi mắt u sầu và nhìn quanh những sườn đồi dốc dường như đã bị đục đẽo một cách thô ráp, những thung lũng sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy, và những đỉnh núi băng lấp lánh ánh xanh.
Rất khó để xác định về khoảng cách vì lớp sương mù dày đặc như những đám mây trải rộng như một tấm thảm trên sườn đồi. Một số ngọn núi dường như rất xa, nhưng thật ra chỉ cách một khoảng ngắn, và một số trông có vẻ gần, nhưng hóa ra lại rất xa. Cảm giác như nàng đang lang thang trông một mê cung khổng lồ bao phủ tuyết, băng và đá.
"Chúng ta phải đi xuống con đường này."
Kuahel nói, dừng đoàn quân trước một thung lũng dốc. Max mở to mắt để nhìn xuống. Tuyết rất dày nên nàng không thể thấy điểm dùng, nhưng có vẻ khá sâu. Họ sẽ xuống dưới bằng cách nào? Khi nàng quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu, nàng nghe thấy giọng nói gắt gỏng của Riftan.
"Cậu điên à?"
“Có một con đường vòng để xuống núi, nhưng trong trường hợp đó sẽ mất khoảng một tuần hoặc hơn. Đây là con đường nhanh nhất để đi”.
Kuahel giận dữ đáp lại và quay đầu ngựa về phía các pháp sư.
"Mọi người có thể hạ xe hàng xuống bằng phép không?"
“Nó không khó. Tuy nhiên, nếu có quái vật tấn công khi đang di chuyển dù chỉ một con …”
“Sau khi kiểm tra khả năng tiếp cận của quái vật bằng phép tìm kiếm, mọi người nên hạ chúng xuống từng xe một. Chúng tôi sẽ xuống trước và quan sát xung quanh”.
Calto nhìn khuôn mặt của các pháp sư với vẻ ngập ngừng, rồi gật đầu.
"Ta hiểu rồi. Đầu tiên, ta sẽ giúp các Thánh Kỵ sĩ xuống.”
“Không, chúng tôi có thể tự đi. Tôi sẽ đợi bên dưới, vì vậy xin vui lòng thả các xe hàng xuống khu vực có ánh sáng.”
Vừa dứt lời, Kuahel Leon phi ngựa xuống một con dốc gần như thẳng đứng. Max nuốt ngược tiếng hét. Theo sau anh ta, các thánh kỵ sĩ lao xuống thung lũng mù sương. Nàng há hốc mồm trước kỹ năng cưỡi ngựa điêu luyện.
“Ngay cả các Hiệp sĩ Remdragon cũng có thể làm được điều đó.”
Khi nàng nhìn xuống họ với đôi mắt xen lẫn sự ngưỡng mộ, nàng nghe thấy giọng nói gay gắt của Yulysion. Cậu ta đứng trước con đường để xuống dốc như để chuẩn bị phô diễn kỹ năng của mình, nhưng Riftan ngay lập tức ngăn cậu ta lại.
“Các pháp sư hãy đi trước. Chúng tôi xuống sau mọi người.”
Sau đó, chàng hét vào mặt Ruth, người đang ngồi sau Garrow.
"Cậu hãy giúp họ đi."
“Có đến mười chín pháp sư, vậy tại sao tôi phải…”
Ruth, người đang càu nhàu, thở dài trước ánh mắt không hài lòng của Riftan và bước xuống khỏi yên. Sau cùng, các hiệp sĩ thắp sáng một ngọn đèn từ bên dưới, và các pháp sư thả xe hàng xuống.
Làm vật thể lơ lửng là một phép thuật đơn giản, nhưng do lượng mana khan hiếm xung quanh, nên phải tiêu hao một lượng lớn phép thuật hơn bình thường. Vì vậy, các pháp sư thay phiên nhau thi triển phép thuật để tiết kiệm thể lực nhiều nhất có thể.
Khi ngựa và hành lý của họ đã được vận chuyển xong, họ lần lượt đi xuống theo nhóm bốn người. Max đi cùng với Lucain, Kiehl và Ruth. Ngay khi nàng chuẩn bị đi xuống với họ, ai đó đã nắm lấy vai nàng. Max quay lại. Riftan ngồi trên Talon quan sát nàng.
"Nàng đi chung ngựa với ta."
Chàng nói một cách mạnh mẽ, như thể đang chỉ thị cho cấp dưới của mình. Max đảo mắt. Lý do gì mà một người luôn trong tình trạng bỏ mặc nàng trong những ngày qua lại đưa ra lời đề nghị như vậy? Nàng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chàng, và trên mặt chàng lộ ra một tia căng thẳng.
"Sao nàng còn không qua đây?"
Nàng cảm thấy có một lực nhẹ trong bàn tay đang đặt trên vai mình. Max cau mày. Nàng đã quá thất vọng để có thể đi cùng chàng. Nàng nhẹ nhàng vẫy tay một cách lịch sự.
“Oh, cảm ơn, nhưng em từ chối. Em... có thể đi xuống một mình”.
Mặt Riftan hơi đanh lại. Trong một thoáng nàng cảm thấy hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của chàng, nhưng Max xoay đi với vẻ vô tư. Sau đó, cùng với các pháp sư, nàng bắt đầu cẩn thận bám sát tường và đi xuống hẻm núi.
Lucain tạo một ngọn lửa để soi đường, nhưng rất khó để nhận ra cảnh vật xung quanh vì lớp sương dày đặc. Bị sương mù bao phủ và không thể nhìn thấy phía trước dù chỉ một tấc, lá gan của nàng từ từ co rút lại.
Nàng nghĩ mình nên chịu thua và đi cùng Riftan, nhưng nàng vội vàng rũ bỏ ý nghĩ đó. Nàng đi xuống từng chút một, cố gắng tập trung để không bị phân tán sự chú ý.
Cuối cùng, chân nàng cũng chạm đất. Max, người đã rất lo lắng sau chuyến hạ cánh xa lạ, gục xuống sàn trong tình trạng kiệt sức. Khi nàng có thể thở ra và ngẩng đầu lên, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là Kuahel đang ngồi trên con chiến mã màu nâu đỏ và một tay đốt ngọn lửa xanh.
Anh ta nhìn khuôn mặt nàng một lúc, rồi lại ngước lên trên. Sau khi xác nhận rằng tất cả các pháp sư đã đi xuống, Đội Hiệp sĩ Remdragon cũng theo sau họ. Các pháp sư, những người đã đứng cách đó một khoảng nhất định để họ có thể hạ cánh, rùng mình và lùi lại.
Cảnh tượng hàng chục hiệp sĩ lao xuống con dốc dựng đứng làm rung chuyển trục trái đất thực sự khiến người ta choáng ngợp. Họ xuống thung lũng theo nhóm 20 người, trong năm hoặc sáu lần, và cuối cùng, Riftan xuyên qua màn sương và đáp xuống mặt đất.
Chàng nhìn xung quanh như thể để chắc chắn rằng mọi người đều ổn và hỏi.
"Chúng ta phải đi đâu bây giờ?"
Trước câu hỏi của Riftan, Kuahel chỉ về phía trước.
“Đã tới nơi rồi. Đây là điểm đến của chúng ta.”
Nàng nheo mắt. Chỉ có những tảng đá và bức tường đá xám xịt hiện ra vì lớp sương mờ mịt. Những tàn tích ở đâu? Khi nàng có vẻ mặt đầy nghi vấn, các Thánh Kỵ sĩ lần lượt tiến về phía trước và đốt lửa ở khắp nơi. Sau đó, hình dạng của tòa nhà đá bị sụp đổ lộ ra trong mờ ảo.
Max mở to mắt. Những cột đá trông như được con người đẽo gọt ngã trên sàn, và gạch nằm rải rác xung quanh. Calto bước đến gần nàng và nhìn kỹ vào đống đổ nát của tòa nhà.
"Đây là… tàn tích do warlock để lại?"
"Nó là một phần của tàn tích."
Kuahel bình tĩnh trả lời, sau đó giục ngựa của mình để tiến về phía trước. Max nhất thời không nói nên lời. Dưới ánh lửa do hiệp sĩ tạo ra, một hồ chứa khổng lồ sáng lấp lánh màu ngọc bích và hàng chục tòa nhà đúc trắng xung quanh nó đã lộ diện.
Khi nàng gần như bị mê hoặc bởi quy mô ngoài sức tưởng tượng, Riftan xuống ngựa và khụy một gối trước hồ nước. Sau đó, chàng tháo găng tay và nhúng nhẹ đầu ngón tay vào nước rồi rút ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]