Nàng cảm giác như bị ai đó dội gáo nước lạnh lên đầu. Max rên rĩ và đẩy chàng ra. Riftan không hề nhúc nhích và giữ nàng thật chặt như muốn nghiền nát nàng, khó khăn lắm mới kéo môi chàng khỏi nàng.
Max không bỏ lỡ khoảnh khắc và vội vã thoát khỏi vòng tay chàng. Gương mặt nàng nóng bừng như thể bị lửa thiêu đốt. Nàng muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng nàng không thể đứng dậy vì đôi chân đã mất hết sức lực. Khi nàng lần lượt liếc nhìn Riftan và Ruth, không biết phải làm gì, Ruth kêu lên với giọng khẩn trương.
“Này, tôi không cố ý làm phiền hai người! Đừng bận tâm đến tôi và cứ tiếp tục đi!”
Sau đó anh ta nhanh chóng quay đi như thể chạy trốn, nhưng vấp phải gốc cây dưới chân. Ruth đổ ầm xuống và phát ra tiếng thét kì lạ. Riftan nhìn chằm chằm vào con người thảm hại với đôi mắt lạnh nhạt, tặc lưỡi và đứng dậy.
Talon tự nhiên đi theo sau chàng. Chàng vuốt ve phần gáy dày dặn của con ngựa chiến và hỏi Ruth với giọng u ám. “Có chuyện gì?”
Ruth ngước nhìn Riftan với ánh mắt sắc bén, sau đó thở dài và đưa ra tờ giấy da mà anh ta đang cầm trên tay.
“Đây là bức điện từ ngài Aren. Tôi chạy đến đây vì tôi nghĩ ngài nên xem nó ngay lập tức…”
Anh ta liếc nhìn Max và nói thêm như thể biện hộ. “Ai mà biết được ngài sẽ ở một nơi như thế? Tôi không có ý làm phiền hai người đâu.”
Khuôn mặt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1904955/chuong-276.html