Calto xanh xao đến mức nàng tự hỏi liệu ông ta có bị đóng băng khi đang ngồi trên lưng ngựa không. Nàng liếc nhìn tấm lưng thẳng đứng với đôi môi tím tái của ông rồi đến gần Sidina, người đang cưỡi ngựa một cách mạnh mẽ.
“Si-Sidina…cậu có lạnh không?”
“À, không sao đâu. Tớ đến từ miền Bắc. Ở quê tớ người ta nói rằng mùa đông chỉ thực sự đến khi nước sôi đã đóng băng thôi.”
Sidina cười và nhún vai nhẹ khi Max cau mày. Ở cao nguyên Pamela, họ sẽ phải cắm trại ít nhất một tháng trong điều kiện thời tiết lạnh hơn thế này, liệu họ có chịu được không? Dường như nàng không phải là người duy nhất lo lắng về việc đó, những tiếng thở dài bắt đầu vang lên từ khắp nơi.
“Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Có vẻ như trời sẽ có tuyết rơi.”
Anton thì thầm khi đang đi trước mặt nàng, nhìn lên bầu trời xám xịt với vẻ bận tâm. Anh ta hỏi Calto.
"Sao thầy chưa cho chúng em hỏa thạch?"
"Chưa được. Chúng ta sẽ cần rất nhiều hỏa thạch khi sống ở Pamela. Chúng ta không thể lãng phí chúng sớm như vậy."
Calto nói nghiêm. Dường như ông ta cũng cần đá mana lửa, nhưng Calto Serbel không bao giờ phá vỡ các quy tắc mà ông ta đã đặt ra cho mình.
Max thở dài và không ngừng đi qua những cánh đồng cằn cỗi lộng gió. Hành trình tưởng chừng như không bao giờ kết thúc chỉ cho đến khi khu rừng Rhea trong bóng tối dần hiện rõ. Chỉ còn lại tiếng lạch cạch của cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1904935/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.