Chương trước
Chương sau
Buổi chiều trong nhà hàng chay, tiếng nhạc thiền tịnh tâm và vô củng tao nhã, Uyển Nhi đang phỏng vấn một người hiện đang nổi tiếng trong lĩnh vực ẩm thực, cô say mê đặt câu hỏi và ghi chép cẩn thận, sau đó cô thu dọn đồ đạc thì vô tình thấy bên ngoài là Bách Lâm đi cùng với một cô gái, đeo kính đen, dáng vẻ thư thái hai người vừa nói vừa cười trông rất thân mật, cô lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Đúng là yêu thầm, khốn kiếp thật, cái cảm giác ghen tuông này không được nói ra, không được bộc phát chỉ là cô đành tự dày vò một mình chứ không ai nhìn thấu. Nhưng thà như vậy chứ hiện tại cô không có đủ dũng khí để nói với Bách Lâm.
Làm sao mà nói? Mà nói như thế nào? Không thể. Yêu mà không nói được cảm giác này nó quá là khó chịu.
Bên phòng ăn đặc biệt Bách Lâm cười với Trúc Ngọc rồi hỏi han:
Em muốn thưởng thức món gì?
Trúc Ngọc cười tươi:
Anh thấy em lạ lùng lắm không?
Sao hả? Bách Lâm cười
Em thích ăn chay!
Cũng đâu có gì lạ lắm, lâu lâu đổi khẩu vị.
Đúng luôn! Em thích ăn ở đây.
Uhm! thì anh mời em mà em muốn ăn gì cũng được.
Hai người cười với nhau vui vẻ, Uyển Nhi nép mình nên không ai phát hiện cô suy nghĩ:
Hai người đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào nhỉ?
Cô lắc đầu, thở nhẹ rồi mang vác balo lên vai đi thẳng ra phía trước. Trang phục bình thường khiến không mấy gì nổi bật.
Uyển Nhi bước ra khỏi nhà hàng thì lên xe taxi về tòa soạn, trên đường đi cô nhận được tin có một buổi hội thảo về tâm lý học của Helen Hồ một bác sĩ tâm lý nổi tiếng tổ chức, cô phải tham gia vì nó nằm trong chủ đề viết bài của cô. Cô vội vã báo tài xế chuyển hướng ra khu trung tâm:
Bác tài! Chở tôi ra đường NTMK. Cứ chạy đi đến nơi tôi sẽ nói.
Okay.
Lướt trên đường Uyển Nhi thấy mình thật sự rất cô đơn, nghĩ đến bản thân mình gần đây yếu đuối, nhu nhược lại còn bị uy hiếp, làm nhà báo chân chính không có bao nhiêu tiền, nghèo nàn, lại còn phải nợ ân tình lớn của Bách Lâm. cô thấy mình quá thất bại. Hiện tại cô vẫn chưa soi rõ lòng mình, đang lờ mờ với những suy nghĩ được mất, lúc này cô vẫn coi trọng tình bạn, nhưng rồi một ngày không xa sự đố kỵ mạnh mẽ bởi sức mạnh của tình yêu và đồng tiền thì cô sẽ như con thiêu thân lao vào mà tự đốt cháy chính mình. Xe dừng lại ở hội trường lớn, Uyển Nhi bước xuống đi thẳng vào trong, quả nhiên Helen Hồ rất nổi tiếng, hôm nay chia sẻ về Tâm Lý Học Hành Vi, có rất nhiều người quan tâm đặc biệt là phụ nữ, hầu hết ai là phụ nữ điều muốn tìm cho mình một nơi có thể khiến cho họ hạnh phúc nên hội trường không mấy chốc đã kín chỗ. Uyển Nhi dùng thẻ nhà báo nên lên được hàng đầu ngồi. Thật ra cô cũng muốn được nghe phân tích tâm lý một chút để hiểu rõ bản thân hơn. Thế là mọi người cứ nôn nóng, không khí có vẻ rất ấm áp. Uyển Nhi còn nghe được tiếng nhạc du dương trên sân khấu để giúp giảm tải căng thẳng và mọi người trở về trạng thái tĩnh lặng như mặt hồ.
Trong bệnh viện,
Lan chi vẫn chưa được xuất viện, Trung tá Đoàn Kiên lại đến cung cấp một số thông tin cho Lan chi, nhưng lần này bọn họ đã biết được thân phận của Lan Chi. Lan Chi hôm nay đang định xuống giường, Trung tá Đoàn Kiên bước đến:
Cô khỏe hơn chưa?
Lan Chi nhìn anh công an mặc thường phục, trông có vẻ ôn hòa liền cười:
Cảm ơn anh! tôi ổn hơn rồi. Không biết là mọi người điều tra như thế nào rồi?
Đoàn Kiên nhìn Lan chi rồi cười, anh nói nhẹ nhàng:
Thật ra thì chuyện gì thì ắt hẳn là cô Lan Chi phải hiểu rõ hơn tôi chứ? Người sắp thừa kế tập đoàn Ngô Thụy nổi tiếng ở thành phố Cần Thơ và mười ba tỉnh miền tây.
Lan Chi hơi kinh ngạc nhưng mà muốn che giấu:
Anh nói gì tôi không hiểu?
Đoàn Kiên cười đáp lời:
Cô Lan Chi này, tôi rất là thắc mắc nên hôm nay không đến vì công vụ mà đến với vai trò một người bình thường hỏi cô.
Lan chi nhìn anh ta rồi im lặng, biết là sẽ không thể phản bác nên cô cứ im lặng, Đoàn Kiên lại thao thao bất tuyệt chuyện của cô:

Ngô Hoàng Lan Chi, 25t là du học Anh mới về nước gần đây, ba là họa sĩ nổi tiếng Đông Nam Á, mẹ là một người tài giỏi giữ chức vụ CFO của tập đoàn Ngô Thụy, cô Lan Chi thì đang nắm 5% cổ phần công ty. Từng hủy bỏ hai lần hôn ước, có trí nhớ siêu cấp, biết cầm kỳ thi họa, nhưng hiện tại đang trút bỏ danh phận sắp làm người thừa kế và thay tên thành Hoàng Lan Chi, ẩn mình chạy trốn khỏi âm mưu của gia đình.
Lan chi kinh ngạc nhưng cũng là lẽ đương nhiên, công an Việt Nam thì giỏi nhất khoảng điều tra, huống hồ an ninh Việt Nam rất an toàn kiểm soát chặt chẽ thì chắc chắn chuyện này không thể giấu lâu dài được.
Nếu như bên phía công an đã biết, thì bây giờ tiếp theo anh sẽ làm gì? Tôi chỉ thay tên thôi mà chứ nào đâu gây ra thiệt hại gì? Tôi cũng đâu phải tội phạm truy nã.
Đoàn Kiên ung dung cười:
Tôi chỉ muốn cho cô biết là tài liệu này tôi chưa trình lên trên, nhưng vì vụ án của cô khá nghiêm trọng, người đâm cô có lẽ là người của hội Himura tổ chức sát thủ Nhật Bản.
Lan Chi hơi sững sờ:
Cái gì? Sát thủ Nhật Bản?
Đoàn Kiên lắc đầu:
Không chắc lắm! Nhưng về mặt điều tra là thế, với lại chuyện tranh chấp tài sản tôi thấy nhiều rồi nhưng mà lần đầu tiên tôi thấy một gia đình tài phiệt ra tay tàn ác như vậy với người thân mình.
Lan Chi lạnh lùng gằn giọng:
Sao anh biết là do chuyện tranh chấp gia sản và là người nhà tôi?
Đoàn Kiên suy nghĩ một chút rồi nói:
Tất cả điều có khả năng, và công an chúng tôi phải suy đoán để điều tra cho ra ngọn ngành.
Nhưng nếu tôi không muốn truy cứu thì có được không?
Tại sao? Cô không muốn tìm người hại mình à? Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Lan Chi thì thư thái cười nhẹ nhàng:
Tôi thấy là càng tìm càng rối, hơn nữa tôi không muốn phiền phức, báo chí mấy ngày trước cứ đưa tin tôi thấy không an toàn.
Đoàn Kiên ngồi xuống cạnh giường thở phào nói vài câu trấn an:
Cô cứ giao cho công an, chuyện này e rằng không đơn giản như cô nghĩ.
Lan chi có phần thản nhiên, nhưng trong lòng luôn có dự cảm không tốt lắm:
Ứ vậy các anh cứ từ từ điều tra.
Đoàn Kiên càng ngày càng muốn điều tra vụ án nhưng mà nhìn Lan Chi không hề nao núng anh cảm thấy có chút khó hiểu nhưng mà nhiệm vụ của anh không phải dừng lại ở đây nên tạm thời cứ án binh bất động trước:
Vậy cô nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không trình bày phần thân phận của cô với cấp trên, nhưng tôi mong cô có vấn đề gì thì báo cho tôi tôi sẽ giúp cô.
Được! Cảm ơn anh.
Sau đó Đoàn Kiên đi khỏi, trong góc khuất luôn có người theo dõi cô, cô đã phát hiện ra nhưng cũng không manh động được, với lại đây là bệnh viện chác họ sẽ không làm gì cô, cô nghĩ thế nên tâm lý cũng ổn định. Cô bước xuống giường đi dạo xung quanh quan sát tình hình, thì chợt bất ngờ nhìn thấy Huy Tường đứng trước mặt cô, có chút hoảng loạn, đối với người đàn ông này bây giờ cô không còn cảm giác gì ngoài cảm giác xa lạ và khinh thường, cô cũng lo sợ anh ta bóc trần ra chuyện bảy năm trước, trong lòng vô cùng chán ghét:
Anh đến đây làm gì?
Hai người đang đứng ở khu vực hành lang, Huy Tường vẫn đạo mạo trong trang phục quần tây đen áo sơ mi caro xanh nhạt kèm với áo vest trắng, tóc tai gọn gàng, gương mặt tuấn tú ma mị, mỉm cười với Lan Chi:
Anh đến thăm em, lần trước anh không tiện nói chuyện với em.
Lan Chi lắc đầu khó chịu khi nhìn người đàn ông có phần cặn bã này:
Tôi không cần anh quan tâm, anh cách xa tôi ra một chút.

Huy Tường vẫn chưa chịu an phận, giọng điệu đầy đả kích Lan Chi:
Sao thế? Em yêu à? Bảy năm trước em đâu có dùng giọng này nói chuyện với anh?
Lan Chi chẳng buồn nhìn anh rồi nói mấy câu nhạt nhẽo vô tình:
Chuyện xưa rồi anh đừng nhắc nữa. Cũng đừng tim tôi nữa, chúng ta xem như người xa lạ đi có được không?
Huy Tường trong lòng đang bực bội và khó chịu tại sao anh ta lại bị khước từ như vậy, ngày xưa cô gái này chẳng phải rất yêu anh sao, trong lòng anh đã phức tạp và mất không chế, hai tay nắm lấy vai đè cô xuống sau đó nắm tay Lan Chi:
Nhưng trước đó là vì chúng ta chưa gặp lại. Giờ đã gặp nhau, em không thể xem anh là người vô hình được, huống hồ trước đây chúng ta từng sắp cưới nhau.
Lan Chi bực mình cáu giận khiến vết thương hơi đau gương mặt nhăn lại.
Huy Tường vẫn nắm cánh tay Lan Chi không buông:
Em có sao không? Em đau sao? Anh xin lỗi…!
Bỏ tay tôi ra!
Được! Được! Em cẩn thận.
Lan Chi bực mình hơi cao giọng ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang:
Tôi nhắc lại với anh một lần nữa, chuyện của bảy năm trước mong anh quên đi, coi như đó là sai lầm thời non trẻ của tôi. Chuyện đính ước hồi trước cũng đã hủy bỏ. Sau này mong anh đừng nhắc lại nữa.
Huy Tường thẫn thờ:
Em quên hết rồi sao?
Không quên thì làm được gì? Đúng thật là tôi mất khá nhiều để quên anh, nếu không gặp lại anh e rằng tôi không còn nhớ rõ anh là ai. Lan Chi cười khẩy vẻ mặt lạnh lùng.
Huy Tường trong lòng từ khi gặp lại Lan Chi là đã không cam tâm ngồi yên nhìn cô yêu thích người khác được rồi, anh muốn chiếm hữu cô lần nữa, và thật ra trong lòng đang bày mưu tính kế chưa kịp hành động, nên đến đây thăm dò tình ý như thế nào, nhưng mà kết quả cho anh thấy Lan Chi từ lâu đã không còn xem anh là mối bận tâm nữa, thậm chí hận anh cô cũng không còn, cách trả thù này có quá tàn nhẫn không? Không yêu không hận, quên hết mới là thứ đáng sợ nhất, trong lòng cô đã không còn yêu và hận thì sao mà anh có thể làm cảm động được cô ấy lần nữa, người ta thường nói có hận mới có yêu, nhưng giờ đây Lan Chi không hề có một chút cảm xúc nào với anh, đúng là có không giữ mất đừng tìm, mọi thứ đã xa khỏi tầm suy nghĩ của anh:
Bảy năm qua anh rất hối hận và luôn nghĩ về em. Dù sao anh cũng là tình đầu của em, em thật lòng là quên hết rồi sao? Chẳng phải tình đầu là khắc cốt ghi tâm sao?
Lan Chi quay lại nhìn người đàn ông này, cô nghĩ đến chuyện trước đây, thì cõi lòng bỗng lạnh giá, là anh ta phản bội cô, là anh ta tự mình đẩy cô đi ra khỏi cuộc đời anh ta, nên anh ta không xứng để có thêm bất cứ tình cảm nào từ cô nữa. Lan Chi lắc đầu:
Huy Tường à, anh đừng có giả vờ nữa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, là anh sai trước, phản bội một lần sẽ có lần thứ 2 thứ 3 và vô số lần. Tôi vẫn không thể nào chấp nhận lại anh cho dù là làm bạn cũng khó lòng mà hòa nhã với anh được, nên tôi mong anh cách xa tôi ra.
Huy Tường lại cười khẩy:
Em đang qua lại với Nguyên Phong à?
Lan Chi im lặng, suy nghĩ trong lòng không nhất thiết nói ra với anh ta, nhưng Huy Tường lại tiếp tục nói:
Em sẽ không có kết quả gì với Nguyên Phong đâu, so với anh thì anh ta cũng tay ôm ấp nhiều cô đấy. Còn nữa Kelly Ngọc Diệp là người theo anh ta từ nhỏ, cô ta yêu đơn phương Nguyên Phong rất nhiều năm rồi, cô ta sẽ không để yên cho em đâu.
Lan Chi không quá ngạc nhiên về tình cảm của Ngọc Diệp vì hai lần gặp mặt là cô nhìn thấy được tình cảm của Ngọc Diệp, nhưng mà ngay lúc này đây, quả thật cô có chút cảm động với Nguyên Phong, không biết sau này như thế nào nhưng cảm giác của trái tim thì không bao giờ sai lầm được, đúng là cô có chút vấn vương tơ lòng rồi. Huy Tường thấy Lan Chi im lặng nên có chút đắc ý:
Em hãy về bên anh lại đi! Có được không?
Lan Chi không nhịn được nữa:
Anh về đi! Đừng tìm tôi nữa.
Lan Chi nói xong đứng dậy bước từng bước nhẹ nhàng đi về phòng bệnh. Bên hành lang đối diện ông Hoàng Tùng nhìn thấy nên thẳng bước đến chỗ Lan Chi.
Huy Tường có chút thất vọng nhưng không dễ dàng bỏ qua cho Lan Chi, với tính cách có chút đê tiện và thủ đoạn của anh thì thứ anh không có anh sẽ cướp cho bằng được. Anh nở nụ cười nghĩ thầm:”em chờ đi, sớm muộn anh sẽ cho em quay về bên anh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.