“Nhưng ngươi, ngươi là nữ nhi Dương gia…” Ta kinh ngạc đến mức nói năng không lưu loát, không biết làm sao để kìm nén sự hoảng loạn sau khi biết chân tướng kinh người này.
“Phải, nhưng Bản cung là nữ nhi Dương gia, là Dương Chiêu Nhi,” Hoàng hậu ngây người một lát, đột nhiên nửa cười nửa không nhìn ta: “Ngươi nói đây là may mắn hay bất hạnh đây?”
Tinhhadetmong
Ta nhìn thẳng Hoàng hậu. Sau sự kinh hãi tột độ, trong lòng lại đột ngột nảy sinh một nỗi buồn thương kỳ lạ và sự tiêu điều cô lãnh xào xạc. Ta chợt nhớ đến vườn mai đầy tuyết trắng ngát hương trong phủ người kia và những cây mai trồng đầy trong sân cung Hoàng hậu. Thì ra Hoàng hậu yêu mai, không phải là sở thích chung của người trong nhà, mà là tình cảm không thể nói nên lời dành cho người trong lòng a.
“Ngươi thương hại Bản cung sao?” Dương Chiêu Nhi buông cuộn tranh ngẩng đầu nhìn ta. Góc váy không may dính mực trong nghiên mực trên đất. Vết mực đen lan rộng khắp gấu váy: “Thật là nực cười. Bản cung không động đến ngươi hoàn toàn là vì Bản cung từng hứa với hắn không làm thương tổn ngươi. Bản cung hứa với hắn việc gì sẽ làm đến trọn đời trọn kiếp. Đó là tình ý của Bản cung dành cho hắn. Ngươi nên cảm ơn hắn, chứ không phải thương hại Bản cung.”
“Tư Mai mất trí làm chuyện hồ đồ. Thiết nghĩ Du Phi mừng sinh Hoàng cơ chắc chẳng có thời gian truy cứu chuyện vặt vãnh này chứ!” Hoàng hậu một tay đẩy mạnh cửa điện, giọng điệu lạnh lùng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/5020131/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.