Liên Nhụy một lòng một dạ hầu hạ ta, lúc thì sờ tay ta xem còn lạnh không, lúc thì thăm lò sưởi xem còn nóng không, cứ như thể trong sảnh này không có Dương Hiên vậy. Hai người chúng ta thật sự thoải mái. Ta uống hết ngụm trà trái cây cuối cùng trong chén, đặt chén lên bàn.
“Nương nương hạ cố, thâm khuya đến thăm hạ thần, thần vô cùng cảm kích. Ngoài trời mây dày gió lớn, e rằng sắp đổ tuyết, xin Nương nương sớm về cung.” Dương Hiên cung kính đứng dậy, khách khí nói với ta.
Ta cũng thấy cơ thể đã đủ ấm, nghe hắn nói vậy tự nhiên gật đầu, đứng dậy vin Liên Nhụy bước ra ngoài sảnh. Đột nhiên trong dạ cuộn trào, cảm giác buồn nôn thúc giục ta bước nhanh hai bước, đẩy cửa ra khỏi chính sảnh, nôn thốc nôn tháo vào một cây mai gần đó.
Tinhhadetmong
Chẳng lẽ trà trái cây này có vấn đề? Dương Hiên sẽ không dám to gan đến mức muốn hạ độc g.i.ế.c ta trong phủ chứ!
“Nương nương!” Dương Hiên giọng đầy kinh hãi, trong tích tắc xông đến muốn đỡ cánh tay ta, nhưng hắn vừa chạm vào tay áo ta liền rụt tay lại như bị lửa đốt: “Nương nương có sao không?”
Liên Nhụy lau sạch khóe miệng cho ta. Ta ngước mắt nhìn Dương Hiên: “Dương đại nhân sẽ không muốn tiếp tục hãm hại Tề gia, rồi đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t Bản cung chứ?”
“Thần, không dám.” Mắt Dương Hiên rung lên, lùi lại vài bước, giọng nói có vẻ cứng ngắc và kiềm chế.
“Thái y Tống, mau đến xem mạch cho Nương nương!” Liên Nhụy hoảng sợ, đỡ ta ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/5017232/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.