“Năm đó Dương Tư Không đã vào cung cầu xin Trẫm trước khi Tề gia bị lưu đày, nói rằng Thứ t.ử Dương Hiên trước đó đã có hôn ước với nàng, hy vọng được đón nàng về phủ, miễn khỏi hình phạt lưu đày.” Giọng Hoàng thượng trong Hưng Đức điện trống trải vang vọng xa xăm và không chân thực: “Nhưng Trẫm đã quyết định nạp nàng vào cung, liền nói với hắn rằng Trẫm và Tề gia tích oán quá sâu, phải phạt nàng vào cung làm tỳ nữ. Cứ tưởng như vậy là đã cắt đứt hoàn toàn chút ảo tưởng cuối cùng của Dương Hiên đối với nàng.”
“Nhưng hắn không hề, cho dù nàng đã là phi tần của Trẫm, hắn vẫn còn tơ tưởng người của Trẫm.” Hoàng thượng giọng trầm thấp, trong mắt ẩn hiện vài tia đỏ: “Hắn quả thực có tài năng, chia nhà xây phủ, một lòng một dạ lao vào triều chính, từng bước từng bước leo lên vị trí Phụng Thường. Rồi từng tấu chương từng phong đệ lên tay Trẫm, luôn luôn xa gần ám chỉ rằng các hiền Hoàng thời xưa đều rộng lượng thông đạt, hy vọng Trẫm buông bỏ ân oán cũ, khoan dung cho Tề gia, khoan dung đối đãi với nàng.”
“Nhưng nàng là người của Trẫm, Trẫm yêu nàng bảo vệ nàng, tại sao phải để hắn chỉ trỏ tay chân?” Hoàng thượng siết chặt hai nắm đấm. Ta khó khăn nuốt nước bọt, miệng khô khốc: “Trẫm chỉ muốn xem hắn, tơ tưởng người phụ nữ của Trẫm đến bao giờ!”
“Sau khi Thừa Giác ra đời, hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.” Hoàng thượng tay trái bóp chặt chiếc nhẫn ngọc bạch ngọc dương chi trên ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/5017229/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.