“Trẫm cố ý đặt tấu chương này ở đó, nàng thật sự chỉ một lòng đọc thoại bản kia a. Chỉ là nàng đã say mê thoại bản đến thế, sao lại còn có thời gian rảnh đốt bình phong của Trẫm, bắt hết cá diếc trong hồ Vĩnh Nhứ, ngay cả con khỉ phá phách ở chuồng chim nàng cũng không buông tha. Tấu chương này đặt ngay dưới mí mắt nàng, nàng lại không thèm nhìn, phụ hết tấm lòng của Trẫm.” Hoàng thượng nhìn biểu cảm ngây ngốc của ta, chỉ muốn búng ba cái lên trán ta. Nhưng nhìn thấy ta ngây ra một vẻ không thể tin được rốt cuộc hắn cũng nhịn xuống, xoay người đi đến trước cửa sổ. Thân ảnh hắn thon dài, như cây ngọc đứng trước gió.
“Phụ Hoàng không chuẩn ban hôn, vì lúc đó Phụ Hoàng đã thầm hứa với Dương gia, sau này nếu Trẫm đăng cơ, sẽ lập Dương Chiêu Nhi làm Hậu.” Hoàng thượng quay lưng lại với ta. Ánh sáng ngoài cửa sổ nửa tối nửa sáng, mây ráng nhuộm đỏ chân trời. Ta không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng âm thanh du dương kể chuyện kèm theo mùi long diên hương thoang thoảng bao trùm xung quanh ta, mang những chuyện cũ tám năm trước từng chuyện một đến trước mắt ta.
“Năm Cảnh Đức thứ mười lăm, Trẫm và Tế Vương đã trở nên như nước với lửa. Trẫm lúc đó không biết trong lòng Tiên Hoàng rốt cuộc thiên vị ai. Các ngươi đều nói Tiên Hoàng yêu thương Mẫu phi, cưng chiều Trẫm, nhưng Trẫm tám tuổi đã ra khỏi cung xây phủ. Đối với Trẫm, cái gọi là tình thân phụ t.ử thực sự rất đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999433/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.