Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, không thể nào, không thể là Tế Vương được.
Nhưng sau đó, người của Vệ Úy Tư lại điều tra ra, tên thích khách quả thực đến từ Kế Châu, cũng là môn hạ của Tế Vương. Tội danh Tế Vương mưu phản ám sát gần như đã định, chỉ còn chờ Hoàng thượng hồi kinh gật đầu cuối cùng để ban bố cho thiên hạ biết. Tây Nam đại hạn, Hoàng thượng nhân đức, dù đang giữa mùa đông lạnh giá vẫn tự mình đến Thái miếu cầu mưa, trong khi Tế Vương lại mang lòng lang sói, ăn nói càn rỡ lại còn hành thích Hoàng thượng, khiến Phụng Thường Dương Hiên bị đ.â.m trọng thương. Phụ thân hắn, Dương Tư Không, đã viết hịch văn tố cáo Tế Vương phản nghịch trong nước mắt, thậm chí không quản tuổi già muốn tự mình đến Kế Châu thu phục nghịch tặc. Tấm lòng yêu con đó ai nghe cũng cảm động.
Liên Nhụy và Thúy Tâm mấy ngày nay không dám nói với ta nhiều lời.
“Nương nương, mọi việc cứ đợi Hoàng thượng trở về rồi hãy tính.” Thúy Tâm cẩn thận an ủi ta.
“Đúng vậy, tình hình hiện giờ Nương nương tuyệt đối không được hành động bồng bột.” Liên Nhụy gật đầu liên tục, thấy ta sắc mặt tái nhợt, liền đẩy lò sưởi về phía ta.
Nhưng tay ta lạnh buốt, làm thế nào sưởi cũng không ấm lên được. Trong lòng ta vô cớ nảy sinh cảm giác nhân sinh sao lại hoang đường và khôi hài đến như vậy.
Tề gia chúng ta tổng cộng ba cô con gái. Gia tộc gặp nạn, lên voi xuống ch.ó mấy phen, vận mệnh giao thoa. Cuối cùng, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999424/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.