Liên Nhụy nhìn ta, đột nhiên im bặt. Hừ, cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt sắc như d.a.o của ta rồi sao.
“Chiêu nghi, Chiêu nghi không cần phải giống họ. Chiêu nghi có điểm tốt mà họ không thể so sánh được…” Thúy Tâm thấy Liên Nhụy lúng túng không dám nói, cẩn thận an ủi ta, nhưng lại không nói rõ điểm tốt không thể so sánh đó là gì. Rõ ràng là đang lừa ta! Ta xoắn tay lại, trong lòng vô cớ chua chát.
Nào là thêu túi thơm, nào là may y phục lót, lại còn biết làm thơ, biết làm phú. Ta không ngờ rằng cứ bàn đi tính lại thế này, lại chỉ làm lộ ra hậu cung của Thừa Nguyên Chỉ toàn nhân tài, ai nấy đều dịu dàng thanh nhã, đức tài kiêm toàn.
“Khụ, Hoàng hậu nương nương thì sao?” Ta kìm nén sự thất vọng trong lòng, ra hiệu cho Liên Nhụy tiếp tục. Ta chỉ biết món “Tiêu Dao Chích” trong cung Hoàng hậu là tuyệt phẩm trong cung, nên ta ngày ngày sáng sớm thỉnh an và cố tình nán lại chỉ để được ăn thêm vài miếng Tiêu Dao Chích. Ta đã quên mất rằng với tư cách là Hoàng hậu Cửu Châu, tất nhiên phải có đức tài vượt trội người thường.
“Cũng không có gì, chỉ là, chỉ là thỉnh thoảng dâng lên vài bản cờ phổ, bàn luận cờ do người tự soạn thôi…” Mắt Liên Nhụy đỏ hoe, hận không thể thời gian quay ngược lại, không nói một từ nào.
“Đánh cờ có ý nghĩa gì chứ.” Ta lầm bầm nho nhỏ.
“Nhưng dù các chủ t.ử nương nương khác có gì, Chiêu nghi chúng ta đã sinh hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999418/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.