Cảnh Đức năm thứ mười hai, mùa xuân, ta mười tuổi. Lúc đó Nhị ca vẫn chưa nhất kiến khuynh tâm với Hàn Giang Nguyệt, đích nữ Hàn gia. Hai nhà Hàn–Tề cũng không có giao tình sâu đậm gì. Mãi đến mùa đông vài tháng sau, Nhị ca vô tình nhìn thấy nữ nhi Hàn gia khoác chiếc áo lông vịt đỏ thẫm giữa tuyết, nhan sắc kinh diễm tuyệt trần hệt như bước ra từ thi ca. Mà Hàn Giang Nguyệt cũng đã mến mộ tài danh của Tề Viễn từ lâu. Môn đăng hộ đối lại yêu mến nhau, hai nhà sau vài ngày đã định ra hôn ước và rước dâu về. Còn lần đầu ta gặp Tề Nô Nhi vào đầu xuân năm đó, triều đình vẫn bình lặng như mặt nước, Thái t.ử vẫn là Thái tử, Ninh Vương vẫn là Ninh Vương. Không có những mưu kế câu tâm đấu giác c.h.ế.t chóc hay đối đầu gay gắt nơi triều chính. Theo lời Thái hậu nói, Tiên Hoàng vẫn chỉ mong mỏi Ninh Vương có thể sống an ổn, thuận lợi và phú quý trọn đời mà thôi.
Và cái lần ta tự cho là lần đầu gặp gỡ trên tường thành, lại cách xa hơn một năm rưỡi sau, vào ngày cập kê của Trưởng tỷ. Mà thực ra đối với Hoàng thượng, ngày đó cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp ta.
Ta ngây người nhìn Hoàng thượng, cảm thấy dường như mình đã bỏ sót điều gì đó.
“Đã nghĩ thông suốt chưa?” Hoàng thượng trêu chọc nhìn ta đang vùi đầu suy tư, tay hắn xoay tròn viên châu, trông khá thú vị.
Dường như ta đã hiểu một chút, lại dường như không hiểu rõ lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999415/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.