“Sao lại che mắt ta?” Ta đưa tay muốn gạt bàn tay hắn đang che trên mắt ta ra. Nhưng chưa kịp gỡ, ta đã nghe thấy một tiếng “a” thét chói tai, tiếp theo là tiếng “bịch” trầm đục.
Liên Nhụy!
“Hoàng thượng, nàng ấy sợ ngất đi rồi ạ.” Một giọng nói trầm thấp hơi ngượng nghịu bẩm báo.
Ơ? Sao ta lại thấy giọng nói này cũng có ba phần quen thuộc, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, Hoàng thượng đã ghé sát tai ta nói: “Trẫm sợ nàng thấy m.á.u ngựa chảy đầy đất cũng sẽ ngất đi như vậy. Nếu nàng ngất không tỉnh lại, ba đứa con của Trẫm sẽ không có mẹ ruột nữa rồi.”
Sự châm chọc trong lời nói quả không hề che giấu. Cái gì mà Thừa Nguyên Chỉ, cái gì mà phu quân, hắn vẫn là cái tên Hoàng thượng đầu ch.ó đó, phì!
Hoàng thượng cưỡi ngựa dẫn ta rẽ trái rẽ phải đi vòng qua An Phúc Môn mới xem như đã vào cung. Vào cung rồi, ta được ngồi lên một chiếc xe ngựa đã được sắp xếp sẵn trong cung. Lúc ngồi trên ngựa ta bị xóc nảy đến choáng váng, vừa ngồi lên xe ngựa ta liền cảm thấy toàn thân đau nhức, thực sự đã quá mệt mỏi. Thế là ta thoải mái nép vào lòng Hoàng thượng, định chợp mắt một lát.
Tinhhadetmong
“Nàng lại còn có công ư?” Hoàng thượng thấy ta không hề khách khí mà dùng hắn làm gối mềm, sắc mặt trắng bệch đi một chút nhưng cũng không đẩy ta ra.
“Hoàng thượng, A Âm không còn Phụ thân nữa rồi.” Ta nhắm mắt lại, im lặng rất lâu, giọng nói nhẹ như không.
Cung điện này quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999410/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.