Một năm trôi qua, sự oán giận của hậu cung đối với ta ngày càng sâu sắc, còn ta lại càng có nỗi khổ không thể nói.
Có thể thấy, Hoàng thượng nói muốn báo thù ta là thật sự muốn báo thù ta, hơn nữa thủ đoạn lại hèn hạ và độc ác, g.i.ế.c người vô hình, mất hết lương tri.
Nhưng những người khác đều không thấy vậy, ngay cả Thúy Tâm và Liên Nhụy cũng cho rằng Hoàng thượng thường xuyên đến đã là ân điển trời ban rồi.
Nhưng ta, từ nhỏ đã không chịu được sự ấm ức này. Thà rằng cứ dùng một dải lụa trắng siết cổ ta cho gọn gàng, dứt khoát, còn hơn là cứ chịu đựng như thế này. Ta nghĩ sớm muộn gì ta cũng sẽ không nhịn nổi.
Và ngày ta bùng nổ, thực sự không phải là một ngày tốt lành.
Ngày Thái hậu mừng thọ bốn mươi lăm tuổi, đầu xuân cây dương liễu vừa nhú mầm. Hoàng thượng, tự xưng là con hiếu thảo, đã dốc sức bày biện trong Thành Đức điện. Đèn lồng bảy sắc, vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, sơn hào hải vị tinh xảo, và phi tần hậu cung đông đủ ngồi hai bên Thành Đức điện, chọn những lời lẽ mỹ miều nhất trên đời để nói với Thái hậu đang tươi cười rạng rỡ ở phía trước.
Ta vốn dĩ vị phân thấp, lại không giỏi nói lời hay ý đẹp. Mười mấy phi tần phía trước đã kính rượu và chúc thọ xong, ta càng không còn lời nào hay để nói nữa. May mắn thay, khi Phụ thân ta mừng thọ, ta thường dùng một câu chúc từ đầu đến cuối, lần này câu đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999395/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.