Chương trước
Chương sau
Dù sao thì hôm nay cũng không có nhiều mây lắm, trời lại có trăng rọi xuống rất sáng, lại còn có gió thổi nhẹ man mát, thế là ăn xong cả tiểu đội trừ Tạ Đăng Khôi ngồi dưới sân để bàn về chiến lược phục kích quân Minh Đại.

Cô cũng đã thoải mái hơn, ngồi xuống đất mở to chiếc bản đồ Quảng Tiến ra, để chiếc đèn pin kế bên để soi sáng.

Nghiêm túc suy xét một lúc, cô liền tìm ra lỗ hỏng trong kế hoạch phục kích của quân Minh Đại liền bình thản nói:

‘’ Nếu đột kích ở Phu La, theo như cơ bản thì không có một sự cản trở nào, địa hình tại đó rất bằng phẳng, lại không hề có hang động, còn có nhiều nhà dân, chắc chắn là chỗ rất lý tưởng để phục kích nhân dân để chiếm lấy thực phẩm, nhưng mà Phu La có rất nhiều rừng, càng có thể trốn địch ở rừng Sơn Mai, vừa có thực phẩm, vừa có thể phục kích lại bất cứ lúc nào.’’

‘’ Nhưng có đủ quân lính không đã, theo như quan sát, chắc chắn là hơn 100 quân lính Minh Đại đến đó, nhưng trại An Nguy chúng ta chỉ có 500 quân là cao nhất.’’_ Võ Việt liền nói.

‘’ Số lượng không bằng chất lượng, quân lính phục kích của Minh Đại thường chỉ được luyện võ cơ bản, tay súng và chém giết lại càng bình thường, căn bản không lại quân lính An Nguy.’’_ Chí Thành tự hào cất lời.

‘’ Bây giờ nếu muốn thắng được quân Minh Đại, phải huấn luyện quân lính với cường độ cao, phát huy tất cả ưu điểm của riêng từng người, dù cho có là 1 tháng nữa hay 2 tuần nữa cũng có thể đưa quân đi chiến đấu bất cứ lúc nào, tất cả thắng hay bại, có bảo vệ được nhân dân hay không là do các đồng chí! Hãy cố gắng lên, vì đất nước vì nhân dân!’’_ Hạ Anh liền khẳng định

‘’Cũng không còn sớm nữa, các đồng chí trở về căn cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ đến sân huấn luyện tập sớm.’’ Hạ Anh nhìn lên đồng hồ trên tay rồi nói.

‘’ Rõ!’’

Nói rồi hình dáng 4 người con trai lực lưỡng liền tuân theo mệnh lệnh mà trở về sảnh để đến khu nhà tắm.

Cô cũng mệt mỏi đi về căn cứ để tắm.

Từng một mảnh vải đều được lột xuống, làn da rám nắng khỏe khoắn của cô liền hiện ra, đặc biệt là phần ngực của cô, nó được quấn rất nhiều mảnh vải dài ngắn khác nhau, dùng để nịt ngực lại.

Chính xác là vậy, bởi vì thực tế ngực cô to, nên không tiện hoạt động thế nên cô phải nịt ngực của mình suốt cả ngày trời để tiện công việc, nhưng vì đã mấy năm làm như vậy, ngực cô cũng xệ cả rồi, không còn như trước nữa.

Trên lưng và bụng chi chít vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, cũng không quá khó hiểu nhỉ, từ nhỏ cô đã luyện tập ngày đêm tại trại An Nguy rồi, có thể nói số lần cô ra chiến trường là nhiều vô kể.

Làn nước mát chạy dài trên cơ thể nuột nà của cô, dù không được thon thả như bao cô gái bên ngoài trại huấn luyện, nhưng cơ thể cô rất rắn chắc, rất thu hút ánh mắt của đàn ông.

Cô cũng chả có một mái tóc dài mượt như bao bạn nữ khác, chỉ là một mái tóc ngắn ôm vào mặt nhìn hệt như một người con trai, nhưng ghi điểm về sự nữ tính của mình chính là đôi mắt hơi xếch nhẹ tỏ ra nét lạnh lùng, đôi má luôn hồng hào, đôi môi đỏ ửng lên, nhưng nhìn vào sẽ thấy rõ quầng thâm trên mắt, bởi vì cô đã nhiều lần thức đêm để túc trực cũng như thực hiện nhiệm vụ.

Từ trước đến nay, có rất nhiều chàng trai khác nhau trong quân đội đã ngỏ ý ‘’làm quen’’ với cô, nhưng cô vẫn một mực từ chối, bởi vì cô không hề muốn mình yêu đương, căn bản từ đầu cô đã là một người sống thiên về trái tim của mình rất nhiều.

Ngã lưng xuống giường, nhìn lên trần nhà, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng đã thả lỏng, đôi mắt chớp nhanh rồi từ từ nặng nề hơn, cuối cùng là nhắm chặt lại.

Đã là thời đại phát triển rồi, bây giờ vẫn còn chiến tranh thì hơi kì lạ, nhưng thật sự thời đại càng nâng cao, vũ khí càng nguy hiểm, bây giờ toàn dùng hạt nhân, hầu như đánh mấy khu nhỏ nhỏ thì đưa binh lính dùng súng dao để chiến đấu.



____________________________________

*5 giờ sáng*

‘’ Tiểu đội Đại Bàng, tập hợp!’’ Giọng cô vang vọng khắp cả căn cứ nhỏ của 5 người con trai, chuyện này đã trở nên quá quen thuộc với mọi người.

Bình thường cô đến điểm danh thì ngoại trừ đồng chí Cao Lương Huy thì 3 người còn lại đều thức dậy trước cả rồi.

Hôm nay thì Lương Huy không dậy trễ nữa, lúc cô đến thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ, trừ một người, đó là…..Tạ Đăng Khôi!

Cô chưa màng đến anh đang ngủ li bì trên giường, đang đánh dấu điểm danh trên giấy, gương mặt cô bớt lạnh đi vài phần, liền nói:

‘’Đồng chí Cao Lương Huy hôm nay có tiến bộ rõ rệt, không còn thức dậy trễ nữa, mong đồng chí sau này có thể tiếp tục phát huy!’’

‘’Haha đồng chí quá khen cho tôi rồi, tại tối qua tôi có hơi khó ngủ nên nay dậy sớm tí!’’

Mọi người trong tiểu đội cũng phì cười lớn, không khí trở nên vui tươi hơn thường ngày.

Lúc này cô hơi nhướng một bên chân mày, hướng mắt thẳng về chiếc giường phía trong góc, nơi có chàng trai vẫn đang say giấc nồng.

Cô trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, sải bước mạnh mẽ tiến về chiếc giường ấy, giọng nghiêm nghị:

‘’ Đồng chí Tạ Đăng Khôi!’’

Dường như nghe thấy cô gọi, anh nhăn mày trùm thẳng trên mặt, phun ra 5 chữ: ‘’ Cô phiền chết đi được!’’.

Cô nghe xong có hơi khó chịu, dùng lực tay kéo thẳng tấm chăn trên người anh xuống đất, vẫn không hề có phản ứng!

‘’ Đồng chí Võ Việt! Lấy giúp tôi xô nước!’’

‘’Rõ!’’

Nói rồi Võ Việt liền đi thẳng vào nhà vệ sinh hứng ra một xô đầy nước, cô cầm thẳng lên đổ mạnh xuống mặt anh.

‘’ CHẾT TIỆT!! AI DÁM PHÁ GIẤC NGỦ CỦA TÔI??’’



Anh bị phá giấc ngủ tức giận ngồi thẳng dậy, mặt mũi dính đầy nước quát.

‘’ Là tôi!”

Giọng nói vô cảm của cô cất lên, cùng với ánh mắt khinh thường, hơi nhướng mày một chút.

Lúc này đột nhiên anh im bặt, liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thay đồ.

Cô cũng thản nhiên đi thẳng một mạch đến phòng tập võ. Không cần nói mọi người đều tự động chạy theo.

Lúc anh thay xong đồ bước ra thì chỉ còn thấy mỗi Khả Thắng, anh liền hỏi:

‘’ Cậu nhìn tôi cái gì chứ, sao không đi đi?’’

‘’ Tôi đợi anh, tôi sợ anh không biết đường đến phòng tập võ, với lại ga nệm tôi cũng tháo ra để phơi ngoài sào rồi, anh không cần làm nữa đâu!’’

Nhìn lấy người con trai 17 tuổi trước mặt, cậu ta đang nở nụ cười tươi, lời nói hết sức lịch sự, anh có hơi ngại ngùng, vì dù sao lần đầu gặp mặt, vì lỡ giẫm phải giày mà anh đánh rớt cậu ta, cậu ấy còn không giận mà lại giúp anh như vậy, anh thả lỏng lời nói:

‘’ Cảm ơn cậu nhiều nhé! Cũng xin lỗi vì hôm qua đã làm khó cậu!’’

‘’ Không sao đâu! Đôi giày đó có thể rất đáng tiền, tôi cũng rất có lỗi vì giẫm phải giày của anh!’’

Lúc này anh tiến đến khoác vai cậu ấy rời đi.

‘’ Cậu tên gì thế?’’

‘’ Tôi tên Trần Khả Thắng! tôi 17 tuổi, mới vào đây được 3 tháng thôi!’’

‘’ Cậu chắc biết tên tôi rồi nhỉ?’’

‘’ Phải đó! Anh rất nổi tiếng trong trại An Nguy mà, một người tài giỏi, mới đi du học vềm lại còn được làm thiếu tướng nữa, tôi rất khâm phục anh đó!’’

‘’ Cậu chỉ dẻo mép thôi chứ gì, để lấy lòng tôi à, tôi là nhờ ba mình mới được làm thiếu tướng!’’

‘’ Ừm? Tôi khâm phục anh thôi, vì gia đình anh rất tốt, gia đình tôi nghèo nên không bao giờ tôi được như anh đâu.’’

Lúc này đột nhiên anh trầm mặc lại, trong lòng có hơi lặng xuống, có nhiều người gia cảnh không khá giả phải tự leo lên bằng chính sức lực của mình, anh chính là sinh ra đã có sẵn một cái thang rồi....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.