“Anh à” Dương Đoan Ngọc thở dài:“Em mong anh hiểu cho em”.
Cao Vĩ Thành không lên tiếng, anh ngồi im lặng chờ cô nói.
Cảnh đêm ở Hải Sơn như mang vẻ nhộn nhịp, cũng mang vẻ đằm thắm. Chẳng cần ánh mặt trời chiếu vào, thành phố cũng được sáng rực bằng đèn sáng.
“Em và cậu ấy quen nhau từ nhỏ, đến cuối cấp hai chúng em yêu nhau, vào ngày làm lễ ra trường, cậu ấy không may gặp tai nạn và qua đời, em tiếp tục đơn phương cậu ấy suốt ba năm cấp ba, bốn năm đại học” Dương Đoan Ngọc kể về chuyện tình thầm kín của cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía thành phố, mỗi câu nói đều chan chứ sự ân tình và mệt mỏi:“Anh có thể chấp nhận là người chịu thiệt nhưng em thì không, em không thể đồng ý xem người mới là thế thân cho người cũ được, cảm giác tội lỗi lắm anh à”.
“Vậy còn anh thì sao? Anh cũng mang tình cảm của mình từ năm hai mươi tuổi đến bây giờ, em không thể chừa một chổ trống trong tim để dành cho anh sao?” Cao Vĩ Thành nhìn cô, ánh mắt rưng rưng cầu khẩn.
Lúc này, Dương Đoan Ngọc từ từ nghiên mắt về phía Cao Vĩ Thành, ánh mắt cô dần dần ngấn lệ:“Anh không thể hiểu được, người anh yêu là một cô gái còn sống còn người em yêu là một chàng trai đã mất, đã mất được tám năm rồi anh biết không?”.
Lần này đến lượt Cao Vĩ Thành rơi vào trạng thái im lặng, câu nói vừa rồi của cô dường như đã làm anh nhận ra điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3537251/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.