Khi ai đó nhắc tên người ấy, ta mới nhớ ra rằng là mình đã quên người ấy từ lâu. Vốn dĩ công việc của Cao Vĩ Thành lúc về nước rất nhiều, nhiều tới nỗi anh quên cả Dương Đoan Ngọc, thậm chí khi tới chùa thăm ba mẹ, anh cũng quên người con gái mà anh nhờ cô suốt bốn năm trời. Đến khi sư thầy nhắc đến cô, anh mới sực nhớ mình bỏ quên hơi lâu rồi.
Nhưng rồi Cao Vĩ Thành bật cười, anh nhớ lại ngày anh gặp cô đầu tiên sau khi về nước, sau khi chụp chung tấm hình đầu tiên, anh quay lưng theo công việc, lúc ấy cô hét lớn nói rằng mình chưa có bạn trai.
Anh của lúc đó rất vui, cứ nhìn chằm chằm vào cô, tuy nhiên anh cũng không chắc rằng cô đã có bạn trai hay chưa.
Bởi vì tấm hình cô chụp chung với chàng trai lúc cô học cuối cấp hai vẫn chưa được gỡ xuống, cô vẫn để tấm hình đó trên mạng xã hội. Với dòng ghi chú ngọt tình kèm theo những bình luận ở dưới tấm ảnh, có thể khẳng định cô và người đứng kế bên trong ảnh là người yêu của nhau. Đã tám năm từ ngày đăng ảnh, cô vẫn chưa gỡ xuống dù cô nói với anh rằng cô chưa có bạn trai, có phải là cô vẫn còn lưu luyến với người cũ?.
Trong lòng Cao Vĩ Thành bức bối, anh thò tay vào túi áo khoác lấy điện thoại ra gọi vào số máy cá nhân của Dương Đoan Ngọc.
Tiếng chuông kéo dài một hồi lâu cuối cùng cũng có người bắt máy, anh nhanh miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3516576/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.