Làm Bằng Vỏ Đạn Giấy trắng mực đen, nét chữ của Cao Vĩ Thành rõ ràng sắc nét.
Đập vào mắt Dương Đoan Ngọc là cụm từ: Giấy Ghi Nợ được anh ghi chữ in hoa rất to. Cô chẳng nghĩ tới rằng anh ghi giấy thật, cứ ngỡ anh chỉ là trêu đùa, vẽ vời cái gì đó trên giấy chứ đâu nghĩ đến anh ghi giấy nợ thật. Còn kí hẳn tên nữa chứ.
“Sao thấy chưa? Anh đâu có đùa em” Cao Vĩ Thành hếch cái mặt, dơ tờ giấy ghi nợ lên màn hình điện thoại.
“Thấy rõ không hay để anh đọc cho em nghe rõ nhé”.
Dương Đoan Ngọc cười bất lực, có ai trả tiền cho việc ngắm nhìn một ai đó đâu chứ, chắc chỉ có anh mới làm vậy thôi.
“Haha thôi không chọc em nữa”.
“Lên đại học thế nào rồi có vui không em?”.
Dương Đoan Ngọc gật đầu, cô dơ cao máy cho Cao Vĩ Thành xem sách vở trên bàn học:“Rất vui luôn nha! Nhưng học nhiều quá nên em không vui mấy”.
“Thì đại học mà em, phải học nhiều hơn cấp ba chứ” Cao Vĩ Thành cười.
“À anh cũng có cái này muốn cho em xem”.
“Gì vậy” Dương Đoan Ngọc hỏi.
“Đợi anh chút, anh lấy cho em xem” nói xong Cao Vĩ Thành để điện thoại xuống giường rồi đi về phía tủ lấy đồ. Lấy xong anh lại tới giường cầm điện thoại lên cho cô xem.
“Là cái này” Cao Vĩ Thành dơ món đồ lên song song với màn hình điện thoại.
“Ồ là cái gì vậy, em không biết cái này là cái gì” Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3493778/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.