Ngày hôm sau.
Dương Đoan Ngọc vội vàng chào ba mẹ rồi lái xe điện đi tới bệnh viên. Tối hôm qua vì đưa người đàn ông kì lạ đó vào bệnh viện mà cô phải về nhà rất trễ, sáng nay cô lại dậy muộn. Nghĩ lại người đàn ông đó, Dương Đoan Ngọc không biết tình trạng của anh bây giờ ra sao, dù gì cô cũng tự hứa trong lòng rằng sẽ cứu vớt mạng sống của anh thì phải làm cho trót.
Thế nên sau khi ăn sáng xong Dương Đoan Ngọc vội vã đi mua chút cháo và ít trái cây, lái xe đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, Dương Đoan Ngọc chạy lên phòng bệnh. Căn phòng mà người đàn ông đó nằm ở tầng 4, phòng số 16. Dương Đoan Ngọc vừa nắm lấy tay cửa định mở ra thì chợt dừng lại, nếu lỡ người đàn ông đó đang thay đồ thì sao nhỉ, mở của đột ngột thế này thì không thích hợp cho lắm. Cô rút tay lại rồi gõ lên mặt cửa 3 lần, không có tiếng động gì, chắc là do anh chưa tỉnh nên không lên tiếng. Thế là Dương Đoan Ngọc cứ mở cửa tung tăng bước vào.
Vừa mở cửa, Dương Đoan Ngọc thấy người đàn ông đó đang ngồi nhìn ra phía cửa sổ. Chắc vì nghe tiếng cô mở cửa bước vào nên quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Dương Đoan Ngọc đứng đơ cả người, cô tự hỏi liệu người này có còn nhớ cô là ai không? lỡ như người ta không nhớ mà cô cứ bước vào hỏi thăm thế này thì người ta có nghĩ mình bị điên không nhỉ, quanh đi quẩn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3484458/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.