Edit by windynguyen
Edit by windinguyen
Bạch Thái Chi chưa bao giờ nói nhiều, lúc này cũng không nhịn được ở bên cạnh thở dài nói: "Hắn mới mười tuổi, coi như là muốn kiến công lập nghiệp, cũng không cần vội vàng vậy chứ?"
Hai năm qua Thẩm Thiên Sơn cùng mấy cái con cháu Ninh gia giao hảo, hơn nữa Ninh Đức Vinh cũng thường thường qua Thẩm phủ chẩn bệnh cho Đại Trưởng công chúa, lại báo đáp qua lại. Bởi vậy trong một năm hắn cũng có bảy, tám lần đến phủ bá tước thỉnh an Khương lão thái quân, cùng mấy người tỷ muội các nàng có quen biết, mặc dù không thường nói chuyện, nhưng đều là quen biết.
Nghe Ninh Triệt Bảo nói như vậy, mấy nữ hài nhi đều càng thêm lo lắng, Ninh Tiêm Ngữ cũng nói: "Đều nói trên chiến trường đao thương không có mắt, những Thát tử kia vừa cao vừa lớn, cưỡi ngựa lợi hại. Tam công tử thân thể quý trọng, chắc không đến nỗi tự mình ra trận giết địch chứ?"
Vừa dứt lời, liền nghe Ninh Tiêm La quả quyết nói: "Chắc chắn sẽ không, hắn là thân phận gì? Lại chỉ có mười tuổi tuổi, ai dám thả hắn ra chiến trường?"
Tỷ muội mấy người đang thảo luận rôm rả, bỗng nhiên nghe"Xì" một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Tiêm Xảo vẫn không lên tiếng, chỉ nghe nàng cười khanh khách, Ninh Tiêm Nguyệt không khỏi mấy phần tức giận, giọng the thé nói: "Tỷ tỷ cười cái gì?"
Ninh Tiêm Xảo cười nói: "Ta cười tỷ muội các người quá rãnh rỗi, tâm tư làm sao lại hướng bên ngoài đến mười vạn tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-thu-hoi-xuan/2008321/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.