"Phụ thân ngươi bởi vì biên sách có công, nên được thu xếp một chức Cấp Sự Trung ở Lại bộ." Dư thị vô cùng vui vẻ nói xong, liền đối với Ba Tiêu nói: "Đi xem xem lão gia các ngươi đã đổi xiêm y xong chưa, nếu xong, chúng ta liền đi Ninh Hinh Viện báo tin cho lão thái thái".
Này là chuyện gì đây?
Ninh Tiêm Bích có chút choáng váng, nghĩ thầm không phải chứ? Đây cũng không phải như trúng bảng nhãn hồi đó, đến mức vui mừng như vậy đi báo tin cho lão thái thái sao? Cấp Sự Trung là chức vị gì? Hình như là một cái tiểu quan nhỏ như hạt vừng, kỳ quái, đến cùng có cái gì có thể vui mừng?
Đang lúc hồ đồ, chợt nghe Dư thị nói: "Thược Dược còn lo lắng cái gì? Mau trở về đổi xiêm y, nhìn ngươi mặc trên người đều là cái gì a? Tựa như một cái bao gai. Ta liền nói, ngươi là một nữ hài nhi cẩn thận, châm chức nữ hồng, trù nghệ, quản gia học đều tốt, lại học cái gì chế dược, ngươi cho rằng chính mình là ai".
Dư thị gần nhất đối với thái độ "không làm việc đàng hoàng" của mình hết sức bất mãn, điểm này Ninh Tiêm Bích vẫn biết đến, bởi vậy không chờ nàng nói xong, liền lập tức chạy trối chết.
Trở lại trong phòng thay đổi một cái áo hai lớp màu xanh nhạt thêu hoa văn phù dung, lúc trở ra, đã thấy Ninh Thế Bạc cũng thu thập thỏa đáng. Hơn ba mươi tuổi chính là thời đại hoàng kim của một người đàn ông, Ninh Tiêm Bích ngẩng đầu nhìn phụ thân, chỉ thấy tinh thần hắn sung mãn cùng phấn chấn, đích thật là một bộ dáng dấp chí khí ngút trời, điều này làm cho nàng không khỏi cũng bị hồ đồ rồi, nghĩ thầm lẽ nào kiến thức mà ta nhớ tới đều là sai lầm, Cấp Sự Trung nhưng thật ra là cái đại quan nhị, tam phẩm? Đừng dọa người a, cái này căn bản là đầm rồng hang hổ có được hay không?
Bởi vậy trên đường hướng về Ninh Hinh Viện, nàng liền lặng lẽ lôi kéo tay Ninh Thế Bạc đi ở phía sau, hướng về hắn dò hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Thế mới biết, nguyên lai chức quan Cấp Sự Trung tuy rằng không lớn, nhưng ở bên trong lục bộ có địa vị vô cùng quan trọng, mà Ninh Thế Bạc mới ra Hàn Lâm có thể vớ được ‘món hời” như vậy, ngoại trừ may mắn cùng năng lực được khẳng định, nghe nói cũng là Thẩm Mậu bên kia giúp đỡ nói thêm vào.
Quan trọng nhất là trải qua chuyện này, Ninh Thế Bạc coi như là chính thức thoát ly Hàn Lâm, tiến vào sĩ đồ. Từ đó về sau, chỉ cần hắn có năng lực có vận may, dựa vào phủ bá tước cùng Duệ thân vương phủ, liền có thể một bước lên mây, nói không chắc hai hay ba mươi năm sau, tượng trưng cho quan viên trong khu Nội Các của Đại Khánh, Ninh Thế Bạc cũng có thể chiếm cứ một vị trí. Đây mới là nguyên nhân đích thực để Dư thị cùng Lan di nương vui mừng.
Ninh Tiêm Bích lúc này mới thật sự hiểu tại sao cha mẹ sẽ cao hứng như vậy. Ngẩng đầu nhìn hướng về bầu trời xanh thẳm. Suy nghĩ một chút về đại sự không lâu sau đó liền muốn phát sinh, nàng không biết mình có nên hay không cho Ninh Thế Bạc giội một gáo nước lã.
"Một bước lên mây, phong thần bái tướng. Lưu danh sử sách sao? Nếu như phủ bá tước sa sút, phụ thân còn có thể có cẩm tú tiền đồ vinh quang chói lọi như thế sao?"
Ninh Tiêm Bích dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe thấy tự nói, nghĩ đến Ninh Đức Vinh tóc hầu như bạc trắng, nghĩ đến Khương lão thái quân từ ái, nghĩ đến trận đại họa ngập trời phát sinh trong mùa thu này. Cuối cùng, nàng không biết tại sao, liền nghĩ đến tấm phương thuốc đặt lên bàn kia.
Đúng, đường lui. Chính mình trong kiếp này, phải từ từ mở ra Bàn Tay Vàng, nên vì phủ bá tước tương lai sa sút tạo ra một cái đường lui. Mà đường lui này, không nghi ngờ chút nào chính là muốn dựa vào Bàn Tay Vàng của nàng chế ra những dược vật kia.
Hay là, coi như là khác thường một ít. Mình cũng nên tăng nhanh bước chế dược rồi. Ở kiếp trước, ngoại trừ Duệ thân vương phủ, rất nhiều người đều đối với phủ bá tước bỏ đá xuống giếng, cho tới chuyện làm ăn mang danh nghĩa phủ bá tước đều bị ảnh hưởng rất lớn, lần lượt bị các quyền quý giữ lấy hoặc đóng cửa.
Cũng chính là vào lúc đó, Duệ thân vương phủ bày tỏ mới có vẻ đáng quý như vậy, Thẩm Thiên Sơn nhiều lần ra vào mới để cho các nữ hài tử điên cuồng. Các loại tính toán chửi bới hãm hại tất cả đều lộ ra, bọn tỷ muội vì tranh thủ cơ hội gả vào Duệ thân vương phủ để được bay lên đầu cành, có thể nói hiển lộ các loại khả năng như Bát Tiên quá hải, cuối cùng, lại để cái người... nội liễm hèn yếu hàm súc nhất là mình ngư ông đắc lợi.
Đương nhiên, sau đó mình mới biết, lúc trước mừng rỡ cùng cảm kích là cỡ nào buồn cười. Thẩm Thiên Sơn chẳng qua là vì thay Bạch Thái Chi tìm một danh nghĩa, cho nên mới phải tuyển chọn người hèn yếu... nhất là mình, bởi vì chỉ có chính mình, mới sẽ không ở sau khi gả đi làm chính thất phu nhân đối với hắn nữ nhân yêu mến mà giở trò (Windi: nếu ko có chuyện kiếp trước thì đọc tình tiết nam chính bị ngược ở kiếp này rất là đáng thương. Nhưng vì có kiếp trước nên là........ thôi anh gieo nhân nào gặt quả đó vậy)
Lắc lắc đầu, đem đoạn ký ức đến nay vẫn làm nàng cảm giác được trong lòng đau nhói không vui ném ra ngoài, Ninh Tiêm Bích nắm lên nắm đấm: đời này, mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, tất cả, liền từ chế được tân dược, mở hiệu thuốc mà bắt đầu.
Trước cùng Ninh Đức Vinh thương lượng cái hiệu thuốc kia, đến cùng vẫn không có mở ra, chỉ vì hai năm qua thiên tai không ngừng, chiến sự Bắc Cương cùng Tây Vực lại căng thẳng, vì lẽ đó trong quốc khố phải sẵn sàng một lượng lớn bạc để ứng phó chiến sự cùng trợ giúp nạn thiên tai. Liền ngay cả Hoàng đế Chu Minh đều hủy bỏ công trình hành cung Ôn Tuyền, ngay cả một ít việc tu sửa ở hậu cung đều tạm thời đình chỉ. Ninh Đức Vinh một cái tước vị nhàn tản như thế, đương nhiên cũng không tiện để Công Bộ đi mở cho mình cái hiệu thuốc.
Vì lẽ đó chuyện này liền kéo xuống ba năm, Ninh Tiêm Bích cũng không lại đối với cái tử tước phủ kia ôm hi vọng.
Trong lòng nàng cũng không phải không có ảo não. Ban đầu còn hi vọng dính chút tiện nghi của hoàng gia, đến thời điểm trong tay mình tính góp được bạc, hơn nữa Ninh Đức Vinh cũng dành dụm, lại tìm phụ mẫu mượn một ít, quay lại trước tiên đem nguyên liệu thu mua vào, sau đó có tiền lời từ chế được viên thuốc, từ từ, chỉ cần tiếng tăm vang dội, cửa hàng xoay vòng linh hoạt rồi, chuyện này cũng đã thành.
Ai biết tiện nghi hoàng gia không dễ dính vào, tất cả mọi chuyện vẫn là muốn dựa vào chính mình đến thu xếp, không nói những cái khác, chỉ riêng tiền bạc đã là một con số rất lớn rồi. Ninh Tiêm Bích sầu lo a: một khoản tiền lớn như vậy, đến cùng tìm ai mượn đây? Tổng không đến nỗi muốn ngửa tay đến trước mặt Khương lão thái quân hỏi mượn chứ? Tuy rằng lão thái thái quả thật có tiền, có điều những năm này phát cháo tặng thuốc cái gì, lão thái thái cũng cho không ít, bây giờ còn muốn nàng lấy ra tiền vốn cho hiệu thuốc, đừng nói Ninh Tiêm Bích, liền ngay cả Ninh Đức Vinh cũng không tiện mở miệng.
"Thược Dược"
Đang muốn xuất thần, chợt nghe Ninh Thế Bạc kêu một tiếng, Ninh Tiêm Bích phục hồi tinh thần lại, nhưng là lúc này đã muộn. Nguyên lai nàng nghĩ chuyện quá mức chăm chú, ngay cả bậc thang cũng không thấy, thẳng tắp vấp một cái liền té xuống.
"Ai nha"
Ninh Tiêm Bích kinh hô một tiếng, trong lòng kêu rên xong đời xong đời, không biết có thể hay không dập đầu rách sống mũi. Đang lúc này, một cánh tay đưa qua, đúng lúc giúp nàng giữ vững thân thể. Quay đầu nhìn lại, Ninh Triệt Tuyên ở một bên cười đến hàm hậu(*): "Tỷ tỷ, bước đi đừng suy nghĩ lung tung, nếu không sẽ bị vấp ngã."
hàm hậu(*): thật thà phúc hậu
Ninh Tiêm Bích ngơ ngác nhìn khuôn mặt kia vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nét trẻ con, thời gian trôi qua thật nhanh a, chỉ chớp mắt, cái tiểu tử kia bước đi còn lảo đảo nghiêng ngã đã cùng chính mình cao lớn hơn, tuy rằng chỉ có mười tuổi, thế nhưng trên gương mặt cũng thêm vài phần trầm ổn tựa như tiểu đại nhân.
"Ừ, được, tỷ tỷ không suy nghĩ, hảo hảo bước đi". Ninh Tiêm Bích hướng về đệ đệ cười cợt, nhìn bé trai mười tuổi trước mặt này, trong lòng bay lên một luồng cảm giác tự hào "Ngô gia có đệ vừa trưởng thành".
"Tam lão gia, Tam thái thái đã tới."
Nha đầu ngoài cửa hướng bên trong bẩm báo, một bên tranh nhau vén mành, từng cái từng cái ánh mắt lộ vẻ sùng kính nhìn Ninh Thế Bạc. Ai có thể nghĩ tới, vị Tam lão gia chưa bao giờ được mọi người để vào trong mắt này, bây giờ lại là cá chép vượt Long môn, lập tức trở thành quan lão gia đây?
Ninh Thế Bạc tuy rằng làm quan, tính khí vẫn giống như trước, đối với mấy cái nha đầu vén mành, hắn cũng không tiếc rẻ cái nụ cười.
Cất bước tiến vào Phúc Thọ đường, chỉ thấy Khương lão thái quân nghiêng qua trên giường La Hán, nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Ta chính là đang buồn bực, muốn sai người đi tìm các ngươi tới nói chuyện, ai biết các ngươi đã đến, hoá ra đây là thả một con sâu báo tin trong bụng ta hay sao?"
Một câu nói chọc cho tất cả mọi người cười lên. Dư thị đi tới trước mặt Khương lão thái quân, vui mừng cười nói: "Cũng không phải đến tiếp lão thái thái nói chuyện, là tới báo tin vui cho lão thái thái, Tam lão gia chúng ta bởi vì ở Hàn Lâm biên sách cần cù được thánh thượng chính miệng khích lệ, hắn được bổ khuyết cấp sự trung ở Lại bộ, hai ngày nữa liền nhậm chức đây."
"Từ Hàn Lâm ra? Đến Lại bộ?" Khương lão thái quân sửng sốt một lúc, rốt cục mới phản ứng lại. Nàng ở đại trạch môn sinh sống nhiều năm như vậy, khi còn sống lại được Lão Thái Gia nói cho nàng biết một ít chuyện trong quan trường, bởi vậy vừa nghe Dư thị nói, lão thái thái liền rõ ràng nhi tử cùng con dâu vì sao mừng rỡ như vậy rồi.
Hàn Lâm tuy rằng thanh quý, nhưng nếu là làm ở Hàn Lâm cả đời, đó chính là uất ức cực điểm rồi. Bây giờ Ninh Thế Bạc ba năm liền từ Hàn Lâm ra, lại được vào nóng Lại bộ chạm tay có thể bỏng, đây là chính thức đi vào quan lộ, hơn nữa còn có một khởi đầu tốt đẹp, sao không khỏi để Khương lão thái quân mừng rỡ cho được.
"Dạ, mẫu thân, lệnh bổ nhiệm đã ban xuống."
Ninh Thế Bạc khom người trả lời, đã thấy Khương lão thái quân kích động gật gù, trong đôi mắt thậm chí đã có nước mắt, thật lâu mới nức nở nói: "Tốt... Người có chí, cha ngươi khi còn sống liền thường khen ngươi thông tuệ, chỉ là ngươi không chịu ở trên thi thư mà cố gắng, bây giờ hắn ở dưới suối vàng biết được nhà chúng ta rốt cuộc là dựa vào khoa cử tiến thân, xuất hiện một quan chức, cũng nhất định sẽ cao hứng vui mừng."
"Dạ, nhi tử đa tạ mẫu thân mấy năm qua giáo dục cùng quan tâm, nếu không có mấy câu nói này, để nhi tử từ trong ngu ngốc u mê mà thức tỉnh, nhi tử cũng không thể có ngày hôm nay."
Ninh Thế Bạc quỳ xuống, cung cung kính kính hướng Khương lão thái quân dập đầu một cái, phần cảm kích này là phát ra từ tận đáy lòng. Xác thực, nếu như không có một lời nói này của Khương lão thái quân từ nhiều năm trước, hắn cũng không thể bỗng nhiên liền sinh ra quyết tâm khổ đọc thi thư, cuối cùng đề tên bảng vàng. Nếu là thi không đậu Tiến Sĩ, hôm nay sẽ không có tất cả những thứ này.
"Đây là ngươi chính mình nỗ lực". Khương lão thái quân thấy thứ tử chân thành, trong lòng cũng tràn đầy cảm khái, càng dẫn theo rất nhiều tự trách.
Nếu không phải nhiều năm như vậy vẫn đối với thứ tử này còn có khúc mắc, mấy câu nói này nếu như là ở mười năm hoặc là năm năm trước nói ra, có phải là thứ tử đã sớm công thành danh toại rồi không? Nếu như không có Ninh Tiêm Bích đối với Tam đệ hiếu thuận cảm động chính mình, để cho mình mở ra khúc mắc, có phải là cả đời con thứ tử này, ngay ở chính mình mặt ngoài sủng nịch mặt trong xa cách mà đem tiền đồ của hắn phá huỷ?
Những suy nghĩ này đương nhiên không thể nói ra khỏi miệng, Khương lão thái quân sai người nâng Ninh Thế Bạc dậy, nhìn thứ tử khí phách phấn chấn, trong lòng từ từ bình tĩnh lại. Bất luận làm sao, cũng còn tốt, chính mình không có sai đến cuối cùng, đứa bé này cũng không chịu thua kém, ngày sau đại môn phủ bá tước, nói không chừng liền thực sự là cần nhờ hắn làm cho rạng rỡ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]