Chương trước
Chương sau
Trầm Phong đang ở một khu phố tham dự hội nghị, cách Lý gia cũng không xa, hắn lại sốt ruột, hai mươi phút đã chạy xe tới.
Di động Diệp Quân Viễn vang lên, nhìn thấy là hắn y lập tức tiếp máy, nghe hắn nói đã đến, rất là kinh ngạc này cũng quá nhanh đi, khẳng định là phóng xe rất nhanh, liền phê bình hắn vài câu, Diệp Phồn thấy ba ba đối phụ thân một bộ dáng thuyết giáo, cúi đầu nở nụ cười.
Lý Thiệu Quân đương nhiên không dám cười thành tiếng, chỉ có thể nhịn cười, chịu khó nói, "Diệp thúc thúc, cháu ra ngoài đón Trầm Phong thúc thúc vào."
Kỳ thật hắn rất muốn kêu ba ba a, trong lòng vẫn chờ Diệp Quân Viễn phục hồi tinh thần rồi nhớ tới hắn cùng Diệp Phồn là một đôi, trong lòng có chút không yên, đợi về sau đương nhiên cũng phải chịu khổ chút.
Diệp Quân Viễn hướng hắn gật gật đầu, nói phiền toái hắn, bởi vì là khu quản chế, không có người trong này đi cùng hoặc có giấy thông hành, thì người bình thường không thể tùy tiện đi vào.
Lý Thiệu Quân đi ra ngoài, liền nhìn đến Trầm Phong hai tay khoanh trước ngực, tựa cửa xe, thành thục ổn trọng, tuy rằng gần bốn mươi tuổi, vẫn như cũ anh tuấn tiêu sái, còn toát ra sự thành thục nam tính đầy mị lực, người qua đường đều nhịn không được liếc nhìn về phía hắn.
Lý Thiệu Quân cũng thong dong tiêu sái đi qua, đối với Trầm Phong cười cười, thập phần khéo léo.
Trầm Phong nhìn tiểu tử này, hôm nay có điểm không thích hợp, thái độ sao tốt như vậy, hơn nữa giống như nịnh nọt, khắp nơi làm thay cho mình cái này cái kia.
Trầm Phong thấy tiểu tử kia đến đây, liền mở cửa xe làm cho hắn đi vào, còn mình định về phía ghế lái.
Lý Thiệu Quân vội vàng giữ lại cửa xe, hướng Trầm Phong làm cái tư thế mời, nói: "Thúc thúc, chú ngồi bên này, để cháu lái xe đưa chú đi vào."
Trầm Phong nhíu nhíu mày, tên nhóc này thật sự rất không thích hợp, bất quá hắn nghĩ có thể là bởi vì nơi này quản chế có vẻ nghiêm, không nhìn thấy mặt Lý gia tiểu tử phỏng chừng vào không được, nghĩ thông suốt liền qua ghế phó lái ngồi không có hoài nghi.
Lý Thiệu Quân đã sớm ngồi ở vị trí lái xe, nhìn Trầm Phong lên xe cài dây an toàn xong, hắn thuận tay tiếp nhận chìa khóa xe, còn cười đến thập phần "Hòa ái".
Trầm Phong có chút giật mình, không khí có chút quỷ dị, Lý Thiệu Quân thực không thích hợp, hắn nghĩ đứa nhỏ này buổi sáng có phải uống lộn không vậy trời.
Nhưng Lý Thiệu Quân cũng không để tâm ánh mắt nhạc phụ đại nhân tràn ngập ý "người này hơn phân nửa có bệnh", ung dung khởi động xe, bộ dáng lái xe đều rất tự tin.
Nhìn đến chỗ này, Trầm Phong vẫn là có điểm tán thưởng Lý Thiệu Quân, người thanh niên này mặc dù có thời điểm không được bình thường, bất quá so với những người trẻ tuổi hiện tại thì ổn trọng hơn, không xúc động bốc đồng như hắn tưởng.
Lý Thiệu Quân lái xe dừng ở cổng, cấp thủ vệ nhìn giấy thông hành, cho người kia đi kiểm tra một chút, trong lúc đợi, Lý Thiệu Quân liền nhân cơ hội hỏi nhạc phụ đại nhân hắn,"Trầm thúc thúc, Diệp thúc thúc có nói với chú là chuyện gì chưa?"
Trầm Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lý Thiệu Quân, trả lời: "Chưa nói, chỉ bảo ta nhanh lại đây, Tiểu Viễn là làm sao vậy?"
Lý Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, may nhạc mẫu đại nhân chưa nói, bằng không lấy khôn khéo của Trầm Phong, khẳng định sẽ nghĩ đến chuyện hắn cùng Phồn Phồn yêu nhau.
Bất quá sớm hay muộn bọn họ đều sẽ nhớ tới việc này, da thịt khổ là tránh không được, nhưng gạo đã nấu thành cơm, bánh bao đều chưng rồi, chỉ chờ ra lò thôi, còn sợ gì chứ, hắc hắc.
Lý Thiệu Quân lắc lắc đầu, nói: "Diệp thúc thúc không có việc gì a, chú ấy hiện tại tâm tình tốt lắm, là có chuyện tốt muốn nói với chú."
"Chuyện tốt gì chứ?" Trầm Phong tò mò hỏi, Tiểu Viễn muốn cho hắn cái kinh hỉ gì sao? Còn thần bí như vậy!
Lý Thiệu Quân cười cười, cũng không nói rõ, "Chú đến sẽ biết!"
Đến Lý gia, Lý Thiệu Quân đem xe đỗ trước cửa, nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe cho Trầm Phong.
Trầm Phong ánh mắt mắt kì dị liếc Lý Thiệu Quân, cảm thấy hắn thập phần quỷ dị, rất quỷ dị, theo vừa rồi gặp mặt Lý Thiệu Quân liền thấy phi thường không thích hợp, tổng cảm giác như có cái âm mưu cạm bẫy gì đang chờ mình vậy.
Lý Thiệu Quân đưa Trầm Phong vào trong nhà, qua huyền quan ở cửa lớn, lại tiếp tục đi vào đại sảnh, lúc bọn họ tiến vào, người ở bên trong liền nhất tề xoát xoát nhìn về phía Trầm Phong.
Trầm Phong trước tiên chính là nhìn về phía Diệp Quân Viễn, vừa vặn xoay người tầm mắt Diệp Quân Viễn cũng nhìn đến Trầm Phong, khiến trong lòng hắn trầm xuống, Tiểu Viễn ánh mắt có chút sưng đỏ, chẳng lẽ là khóc.
Bất quá lập tức đánh bay ý niệm này trong đầu, hắn nhìn vài người đang ngồi đều nói nói giỡn cười, trên mặt biểu tình đều rất vui vẻ, hơn nữa Tiểu Viễn thoạt nhìn cũng có chút không giống với khi trước, giống như là...... Giống như là mây đen bao phủ được ánh mặt trời xuyên thấu qua, mây đen đều bị xua tan, tinh không vạn lí, hắn không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng tóm lại là chuyện tốt.
Diệp Quân Viễn hướng hắn vẫy tay, Trầm Phong lập tức đi qua, thấy Tiểu Viễn lột vỏ nhãn cho tiểu bằng hữu mà bọn hắn rất thích, chính là bạn trai nhỏ của Lý Thiệu Quân, lại còn tự tay uy đến miệng, tiểu bằng hữu kia mặt có chút đỏ há mồm ăn vào, khiến hắn có chút ăn giấm, đôi bàn tay ngọc ngà kia còn chưa từng uy đồ cho hắn ăn đâu!
Diệp Phồn thấy Trầm Phong đến, đứng dậy nhìn hắn, lúc này thấy mặt, tâm tình hiện tại cùng ban nãy hoàn toàn không giống nhau, nguyên lai trung học năm ấy phụ thân xuất hiện ở Lâm thành là vì đi tìm hiểu tin tức của cậu, nếu khi đó nói chuyện thêm với nhau một hồi, nói không chừng bọn họ đã gặp nhau sớm hơn. Bất quá cậu hiện tại cũng đã thấy đủ, bây giờ mọi người có thể gặp nhau đã là may mắn rất lớn, không nên quá tham lam.
Trầm Phong đi đến bên người Tiểu Viễn, mặc dù có chút ghen, nhưng đối với Diệp Phồn cũng không hề chán ghét, vẫn là hướng cậu hữu hảo gật gật đầu, sau đó lại nhìn Diệp Quân Viễn, quan tâm hỏi: "Tiểu Viễn, em làm sao vậy, anh nhận được điện thoại của em lập tức chạy tới."
"Cái gì Tiểu Viễn Tiểu Viễn, kêu Quân Viễn! Đã nói với anh bao nhiêu lần không nên kêu như vậy, luôn không nghe lời!" Diệp Quân Viễn nghe Trầm Phong trước mặt con trai kêu nhũ danh của mình, thực không được tự nhiên, không có bộ dáng làm ba ba, vội vàng nhắc nhở hắn.
Trầm Phong bởi vì lời nói của Diệp Quân Viễn mà xảm thấy trái tim đã bị tổn thương, tức phụ đây là ghét bỏ hắn sao? Hắn nhiều năm rồi đều là kêu như thế mà, trước kia hắn kêu Quân Quân, kêu Viễn Viễn, kêu bảo bối đều bị phủ quyết, chỉ có kêu Tiểu Viễn tức phụ mới không mất hứng, bởi vậy vẫn luôn kêu tên này.
Không biết sao lại thế này Trầm Phong có chút ủy khuất nhìn người yêu, Diệp Phồn nhìn đến bộ dáng hai vị ba ba ở chung, cảm thấy thực ấm áp lại thực khôi hài, nhịn không được bật cười.
Trầm Phong mặt khổ qua nhìn tiểu bằng hữu, ngay cả tiểu bằng hữu cũng cười hắn!
Thiệu Quyên nhìn thấy hai người không được tự nhiên, tiến lên chào hỏi Trầm Phong, "Trầm đại ca, đã lâu không gặp."
"Quyên tử, chúng ta thật lâu không thấy, mẫu thân em bây giờ khỏe không?" Trầm Phong thu hồi mặt khổ qua, hướng Thiệu Quyên chào hỏi, thật là rất nhiều năm không gặp, muội tử này của hắn vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hiện tại làm mẫu thân càng thêm dịu dàng, mẫu thân hắn cùng mẫu thân Thiệu Quyên từng muốn bọn họ hai người kết làm một đôi, hai nhà thân càng thêm thân, nhưng hắn từ nhỏ đã thích Tiểu Viễn, Thiệu Quyên cũng chỉ coi hắn là ca ca.
Nhưng ai cưới muội tử này tuyệt đối là nhặt được bảo bối, chính là tiện nghi cho lão cha "vũ phu" của Lý Thiệu Quân a.
"Trầm đại ca, kỳ thật hôm nay Quân Viễn gọi anh tới là có chuyện vui cực kì quan trọng, anh cũng không thể quá kích động đó!" Thiệu Quyên trước tiên nhắc nhở hắn một chút.
Diệp Quân Viễn nghĩ mọi người cũng chưa ăn cơm, chờ nhận thức qua đi là mọi người có thể thống khoái nâng chén chè chén, hơn nữa cũng không thể để Phồn Phồn bị đói.
Y nhìn Trầm Phong, đi thẳng vào vấn đề nói: "Trầm Phong, con của chúng ta tìm được rồi! Lần này thật sự tìm được rồi."
Trầm Phong nhìn Diệp Quân Viễn tươi cười có chút hoảng hốt, đứa nhỏ bọn họ tìm mười mấy năm rốt cuộc tìm được rồi!
Hắn cảm thấy có chút không chân thật, nhưng lời này là từ miệng Tiểu Viễn nói ra, hắn cho dù ai đều có thể không tin, nhưng nhất định sẽ tin tưởng Tiểu Viễn.
"Thật vậy sao, con chúng ta ở nơi nào, Phồn Phồn ở nơi nào?" Trầm Phong thập phần kích động hỏi, hắn chờ giờ khắc này từ lâu lắm rồi.
Diệp Quân Viễn kéo Diệp Phồn lại gần, sờ sờ đầu của cậu, đối hắn nói: "Phồn Phồn, hắn gọi Trầm Phong, là một người cha khác của con."
"Cha!" Diệp Phồn kỳ thật đã sớm gặp qua Trầm Phong, nhưng giờ này khắc này vẫn như cũ thực kích động.
Trầm Phong nhìn tiểu bằng hữu trước mắt ngọt ngào tươi cười cùng nhu thuận gọi mình một tiếng "cha", một tiếng này hắn đã đợi ước chừng mười lăm năm, vươn tay cũng đặt ở đỉnh đầu Diệp Phồn, nhẹ nhàng xoa hai cái, có chút khẽ run nói: "Phồn Phồn, con chính là Phồn Phồn của cha sao?"
Diệp Phồn mở to ánh mắt dùng sức gật đầu, nói: "Cha, con chính là Phồn Phồn, con chính là Phồn Phồn con của cha!"
Diệp Quân Viễn nhẹ nhàng đẩy Diệp Phồn, Diệp Phồn đi đến trước mặt Trầm Phong, Trầm Phong ức chế không được kích động ôm lấy Diệp Phồn, hắn đau khổ tìm kiếm đứa nhỏ mười mấy năm, rốt cục đã về tới bên người bọn họ, hắn rốt cục có cơ hội bù lại lỗi lầm.
Hắn so với tiểu Viễn lớn hơn hai tuổi, Tiểu Viễn là con trai của một tài xế trong nhà mang tới, bởi vì một lần sự cố, phụ thân Tiểu Viễn qua đời, gia đình lại không còn ai, mẫu thân hắn thấy Tiểu Viễn đáng thương liền đem đứa nhỏ nhận về Trầm gia, để chính mình nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Trầm Phong vừa thấy Diệp Quân Viễn liền thích vô cùng, dẫn y vào phòng đồ chơi của mình, lấy món đồ chơi tốt nhất cho y, nhưng tiểu đệ đệ này thực im lặng, không thích cùng hắn chơi người máy hay đua xe, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên chơi xếp gỗ, vì thế Trầm Phong đem người máy huyễn khốc của mình cùng mấy món đồ chơi khác ném vào một bên, cùng tiểu đệ đệ chơi xếp gỗ.
Tiểu Trầm Phong động tay động chân, một chút liền đem chồng gỗ lộng ngã, tiểu đệ đệ cũng không khóc còn kiên nhẫn dạy tiểu ca ca chơi xếp gỗ như thế nào.
Từ đó tiểu Trầm Phong liền có thêm một người bạn nhỏ, hắn cũng thành người hầu của Tiểu Quân Viễn, Tiểu Quân Viễn làm gì đi đâu hắn cũng đi theo, ngay cả đi học cũng không muốn đi.
Sau Tiểu Quân Viễn biết tiểu ca ca bởi vì y mà không chịu đến trường thực không vui, tiểu Trầm Phong sợ nhất Quân Viễn tiểu đệ đệ không vui, chỉ có thể ủy khuất lưng đeo túi sách đi đến trường, trước kia tan học ham chơi không chịu về nhà, hiện tại vừa tan học liền hướng trong nhà mà về, lái xe lái chậm còn không cao hứng, về nhà chuyện thứ nhất chính là đi tìm Tiểu Quân Viễn, bẹp một ngụm hôn lên mặt, làm trên mặt Tiểu Quân Viễn toàn là nước miếng.
Sau đó Tiểu Quân Viễn cũng lên tiểu học, tiểu Trầm Phong khóc nháo không chịu đi đến lớp mình, muốn cùng Tiểu Quân Viễn cùng nhau học năm nhất, sau lại trải qua một trận Tiểu Quân Viễn phê bình mới ngoan ngoãn trở về phòng học.
Cứ như vậy hai người cùng nhau lớn lên, cùng Trầm Phong vượt qua năm tháng gian nan nhất ở Trầm gia, không để cho hắn bởi vì biến cố gia đình mà ở bên ngoài học cái xấu.
Khi ở bên ngoài đánh nhau, Diệp Quân Viễn để ý hắn gặp chuyện không may, chạy ra chỗ hắn, giúp hắn đỡ đòn, Trầm Phong nhìn máu từ trán Diệp Quân Viễn chảy xuống, hắn đã biết đời này hắn không thể thiếu Tiểu Viễn.
Vì chuyện này về sau Trầm Phong thay đổi triệt để, trở lại trường học cố gắng học tập, hắn muốn cố gắng, bắt đầu cho tương lai của hai người, cho Tiểu Viễn một cuộc sống tốt đẹp.
Diệp Quân Viễn cố gắng học hành lại thông minh, ở cao trung từ năm nhất nhảy lên năm ba, cùng lớp với Trầm Phong, hai người cùng nhau thi đỗ đại học Bắc Đều. Lên đại học, Trầm Phong cùng Diệp Quân Viễn thổ lộ tâm ý, Diệp Quân Viễn đối Trầm Phong cũng có hảo cảm, lại thêm Trầm Phong mặt dày mày dạn theo đuổi rốt cục đáp ứng cùng một chỗ.
Khi đó xã hội còn chưa có suy nghĩ thoáng, nên hai người thường lén lút hẹn hò, cảm giác đặc biệt ngọt ngào hạnh phúc.
Đáng tiếc hết thảy vào thời điểm Diệp Quân Viễn học năm hai lại xảy ra biến cố, Trầm Phong tuy rằng đã tuyên bố thoát ly Trầm gia, nhưng là Trầm lão gia tử cũng không thèm để ý, vẫn tự tay an bài hôn sự cho hắn, cũng là một nữ nhi thế gia, Trầm Phong đương nhiên không muốn, nhưng Trầm lão gia tử lại lấy Diệp Quân Viễn uy hiếp hắn. Hắn đáp ứng cùng nữ nhân kia giả kết hôn, bởi vừa vặn cô gái kia cũng không nguyện ý loại hôn nhân ích lợi này, đáp ứng hắn, kết quả hắn còn không có kịp tìm Tiểu Viễn nói rõ ràng mọi chuyện, lại có kẻ ở trong trường học tuôn ra chuyện Diệp Quân Viễn cùng hắn yêu nhau, hơn nữa báo chí cũng đăng tin tức hắn sắp đính hôn, chờ hắn được tự do trở lại căn phòng bọn họ thuê, đã thấy người đi nhà trống.
Hắn tìm được thầy chủ nhiệm khoa của Diệp Quân Viễn mới biết được Diệp Quân Viễn vì bị người khác tố cáo hành vi không biết kiềm chế, đồi phong bại tục nên bị đuổi học, lại nản lòng thoái chí, đã rời khỏi Bắc Đều, hắn cũng không biết Diệp Quân Viễn đã đi đâu, giáo sư nhìn hắn cô phụ tấm lòng của ái đồ nhà mình, cũng cầm quải trượng đánh đuổi người ra khỏi gia môn.
Trầm Phong tìm đã lâu cũng chưa tìm thấy Diệp Quân Viễn, trong lúc nhất thời ý chí tinh thần đều sa sút, sau mới hiểu được là người trong nhà cố ý bức Tiểu Viễn bỏ đi. Hắn lại quyết chí tự cường đứng lên, một bên tìm Tiểu Viễn một bên kinh doanh tự tay lập nghiệp.
Ba năm qua đi hắn rốt cục có tin tức, Tiểu Viễn đã trở về Bắc Đều nhưng còn mang theo một đứa nhỏ, hắn ngay từ đầu thực uể oải, nghĩ đến Tiểu Viễn đã cùng người khác kết hôn, sau lại nghi ngờ lén đi làm xét nghiệm ADN, phát hiện tiểu hài tử kia là con hắn, hắn đi tìm Diệp Quân Viễn để hỏi rõ ràng, Diệp Quân Viễn rất lãnh đạm đem sự tình nói ra, hắn mừng như điên, nhưng Tiểu Viễn đã không thương không quan tâm hắn nữa.
Hắn vẫn muốn đem con mang về nhà như vậy Tiểu Viễn khẳng định sẽ đi tìm hắn, nhưng là ngày đó hắn thất bại, Tiểu Viễn hôm đó mang đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, sau đó liền xảy ra chuyện.
Phụ thân hắn đã biết chuyện của Tiểu Viễn, phái người đi đoạt Phồn Phồn, nói đó là cháu nội của Trầm gia thì sẽ ở lại Trầm gia.
Mà kẻ để lộ bí mật là người Trầm gia xếp vào bên người hắn làm cơ sở ngầm, người của đệ đệ hắn.
Hắn tuy rằng hận mẫu thân của đệ đệ, nhưng dù gì đệ đệ này từ nhỏ đã rất ngoan, mặc hắn đánh chửi cũng không đánh lại, chỉ biết theo ở phía sau hắn, quan hệ giữa hắn với đệ đệ mới dịu đi, nên hắn cũng không có phòng bị gã, cho đến khi hắn biết hết thảy mọi chuyện đều là đệ đệ hắn ở phía sau màn khống chế, năm đó bức Tiểu Viễn bỏ đi cũng là do gã hướng phụ thân hiến sách.
Kết quả ở giữa đường, chiếc xe chở Phồn Phồn bị một chiếc xe tải đụng phải, xe tải nổ mạnh còn xe hơi cũng chìm trong một biển lửa, chờ hắn cùng Diệp Quân Viễn đuổi tới hiện trường đã là một mảnh tro tàn, mà tài xế xe tải cũng chạy mất, hiện trường cũng không có camera theo dõi, sớm không thấy dấu vết, chỉ tại ven đường nhặt được một viên phật châu, đó là từ vòng tay Diệp Quân Viễn cấp Phồn Phồn cầu bình an.
Sau đó Quân Viễn lâm bệnh, hắn cùng Trầm gia ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng luôn tìm kiếm tên lái xe bỏ chạy kia, mười mấy năm trôi qua, vốn nên là một nhà ba người hạnh phúc, cứ như vậy cốt nhục chia lìa mười mấy năm.
Trầm Phong hồi tưởng chuyện cũ, cảm khái dị thường, những ngày gian nan đã qua đi, hiện tại bọn họ thành một gia đình hoàn chỉnh có thể làm lại từ đầu, lúc này đây sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc gia đình hắn.
Thiệu Quyên thật cao hứng bọn họ một nhà ba người rốt cục đoàn tụ, thật sự là khiến cho người ta cảm động, cũng làm cho người ta thổn thức, nàng nhắc nhở mọi người, "Tốt rồi tốt rồi, mọi người đều đã đói bụng đi, đồ ăn đã sớm chuẩn bị tốt, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu ăn được rồi! Chúng ta phải thống thống khoái khoái ăn cái bữa cơm đoàn viên này a."
Bởi vì Diệp Quân Viễn gọi Trầm Phong đến, cho nên bọn họ tính chờ Trầm Phong tới rồi cùng ăn, đồ ăn đều được giữ ấm trong phòng bếp, sau khi bọn họ ngồi vào vị trí, Thiệu Quyên cùng người hầu đem đồ ăn bưng lên bàn, mỗi một món ăn đều ngụ ý đoàn viên.
Trầm Phong cùng Diệp Quân Viễn hai người thập phần cảm kích Thiệu Quyên, xem ra bữa cơm này là đặc biệt vì bọn họ đoàn tụ mà chuẩn bị.
Thật sự không biết nên như thế nào cảm tạ Lý gia Thiệu gia, không có bọn họ, một nhà ba người sẽ không nhanh như vậy có thể nhận thức, Phồn Phồn cũng có thể trải qua cuộc sống thoải mái dù rời xa hai người bọn họ lâu như vậy.
Bởi vì mọi người đều thập phần cao hứng, cho nên lấy rượu ra nâng ly chúc mừng, Diệp Phồn thập phần vui vẻ, hơn nữa nghĩ là rượu nho hẳn không có chuyện gì, liền giơ cái ly lên muốn cùng mọi người cụng ly rồi uống.
Lý Thiệu Quân thấy thế, nhanh tay buông cái ly ngăn lại Diệp Phồn, ôn nhu khuyên nhủ: "Phồn Phồn, em cũng không thể uống rượu, nghe lời anh!" Sau đó còn ở dưới khăn trải bàn sờ sờ bụng nhỏ của Diệp Phồn.
Diệp Phồn chu miệng có chút ủy khuất, nhưng Lý Thiệu Quân nói cũng đúng, đành buông chén rượu xuống, bưng cốc nước chanh bên cạnh uống một ngụm.
Trầm Phong nhìn hai người tình tứ thập phần chói mắt, hắn hiện tại mới nhớ ra, Lý Thiệu Quân cùng Phồn Phồn nhà bọn họ yêu nhau!
Hắn nhìn Lý Thiệu Quân tiểu tử này thật sự có điểm muốn đánh người, dựa vào cái gì quản con của hắn, rượu nho đối thân thể rất tốt, uống vào còn có ích, hơn nữa Phồn Phồn còn ra vẻ thực nghe lời, làm hắn hận đến nghiến răng!
Diệp Quân Viễn kéo ống tay áo Trầm Phong, để cho hắn bình tĩnh một chút, y hiện tại cũng mới nhớ đến, Lý Thiệu Quân cùng Phồn Phồn quen nhau, mặc dù có chút đột nhiên, nhưng cũng không có phẫn nộ, hơn nữa Phồn Phồn cùng Lý Thiệu Quân bên nhau sinh hoạt đã nhiều năm, cảm tình tốt cũng là đương nhiên, hơn nữa nhìn hành động Lý Thiệu Quân bình thường cũng rất chiếu cố Phồn Phồn, qua một thời gian nữa, cũng có thể tiếp nhận được thôi.
Trầm Phong tuy rằng thực sinh khí, nhưng cũng không dễ dàng phát tác, khó trách tiểu tử này ban nãy ân cần như vậy, nguyên lai là có mục đích, để cho hắn dễ dàng chấp nhận, không có cửa đâu!
Hắn muốn dẫn Phồn Phồn về nhà, tìm con mười mấy năm đột nhiên tìm được rồi thế nhưng còn có bạn trai, hắn thật sự là không cam lòng a, nếu Phồn Phồn thích nam sinh, hắn có rất nhiều người cho con chọn, hắn thật muốn Phồn Phồn nên xem xét lại!
Lý Thiệu Quân tiếp thu ánh mắt sắc như dao từ nhạc phụ đại nhân, trong lòng thầm nghĩ không tốt, bất quá sớm hay muộn thì cũng đều phải chết, hiện tại biểu lộ cũng tốt, vì thế thập phần không sợ chết nhếch miệng đối với Trầm Phong cười cười.
Diệp Phồn nhìn ra ý tứ của Lý Thiệu Quân, vỗ vỗ hắn, để cho hắn thu liễm một chút, mặt cũng thẹn thùng đỏ, trước mặt cha mẹ, cùng bạn trai thân mật thật sự có chút ngượng ngùng.
Diệp Quân Viễn cũng mặc kệ hai tên quỷ ngây thơ phân cao thấp, lấy đĩa rau cho Diệp Phồn ăn, Diệp Phồn cười cười, cám ơn ba ba rồi đưa lên miệng, kết quả vừa mới ăn vào dạ dày như đảo lộn, thập phần buồn nôn, lập tức chạy tới toilet gần nhất ói ra.
Nghe được âm thanh Diệp Phồn nôn mửa, phu phu hai người cùng Lý Thiệu Quân đều thực lo lắng, Lý Thiệu Quân chạy qua xem, làm cho Trầm Phong thập phần ghét bỏ, thật sự là tên tiểu tử thiếu đánh.
Thiệu Quyên che miệng cười cười, an ủi phu phu hai người, "Hẳn là không có vấn đề gì lớn, Phồn Phồn gần đây mới bắt đầu nôn nghén."
"Nôn nghén!?" Trầm Phong mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi!
Sau đó khi nghe xong Thiệu Quyên giải thích sự tình, Trầm Phong tức đến nghiến răng, Lý Thiệu Quân ngươi cái tên tiểu tử hỗn đản, xem ta như thế nào thu thập ngươi.
Lý Thiệu Quân giúp đỡ Diệp Phồn đi ra ngoài, thấy ánh mắt nhạc phụ nhạc mẫu đều nhìn chằm chằm mình, hắn chỉ biết thảm rồi, hơn nữa trông bộ dáng nhạc phụ đại nhân hận không thể ăn thịt hắn, hắn chỉ biết chính mình về sau da thịt còn phải chịu khổ không ít!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.