Trầm Phong thiếu chút nữa tưởng rằng mình nghe lầm, lăng lăng nhìn Diệp Quân Viễn.
Diệp Quân Viễn cười cười, trong mỉm cười mang theo mỏi mệt, "Anh không muốn ngủ, có chuyện cần làm thì đi đi, không cần bồi bên cạnh em."
Trầm Phong kích động đứng lên, "Đương nhiên muốn ngủ, anh đổi bộ áo ngủ rồi lên giường."
Hắn kích động đều có chút nói năng lộn xộn, nhiều năm như vậy, Tiểu Viễn là muốn tha thứ cho hắn sao?
Trầm Phong nằm bên cạnh Diệp Quân Viễn, tay chân đều thực quy củ, không dám ôm Tiểu Viễn đi ngủ.
Diệp Quân Viễn thân thể suy yếu, thật sự mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ, Trầm Phong nhìn y nhắm mắt lại hô hấp vững vàng, liền nhẹ nhàng lấy tay vòng qua thắt lưng y, ở đỉnh đầu Diệp Quân Viễn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, nhỏ giọng khàn khàn nói: "Cám ơn em, Tiểu Viễn!"
"Anh không cần nói cám ơn em, mấy năm nay anh cũng không dễ dàng, vất vả cho anh rồi." Diệp Quân Viễn kỳ thật còn chưa có thật sự ngủ, nghe được lời Trầm Phong nói y cũng thực cảm khái.
Y với Trầm Phong bên nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, sau khi yêu nhau lại kỳ tích có đứa nhỏ, vốn sẽ là một gia đình thực viên mãn hạnh phúc, đáng tiếc sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, y hoài đứa nhỏ rồi ly khai Trầm Phong, sau đó hai người lại gặp nhau, y vốn là không nên tham lam, bằng không Phồn Phồn cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tâm y thật sự như tro tàn, y mấy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-thieu-gia-ngoi-cung-ban-ba-dao-sung-ai/1308906/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.