Di động Lý Thiệu Quân đặt trên bàn sáng lên, hắn chạm nhẹ mở khóa màn hình, nhìn lướt qua tin gửi đến liền tắt đi đặt sang một bên.
Nhìn đồng hồ, lại nhìn cửa phòng tắm vẫn chưa thấy mở, hắn đứng dậy đi ra gõ cửa "Phồn Phồn, cậu đừng giặt nữa, tôi làm bài tập xong rồi, cậu không xem sao? Giày kia giặt không sạch thì đem đi quyên góp..."
Cửa phòng tắm mở ra, trên tay Diệp Phồn cầm theo đôi giày, không tán thành đề nghị của hắn "Giày quý như vậy, không thích hợp quyên góp, tớ giặt sạch rồi".
Lý Thiệu Quân nhìn giày trong tay Diệp Phồn, được giặt sạch sẽ, nguyên lai mấy vết bẩn kia đã không thấy, vợ hắn thật lợi hại, hắn lập tức khen ngợi "Phồn Phồn, cậu giặt thật sạch sẽ, còn có thể làm được vậy sao?!"
Diệp Phồn vẫn không thể thích ứng được việc Lý Thiệu Quân kêu mình là Phồn Phồn, thật sự giống mấy đứa trẻ con, hơn nữa chỉ giặt cái giày thôi, không biết có gì đáng khích kệ như thế, Lý Thiệu Quân quá khoa trương rồi "Thiệu Quân, cậu đừng kêu Phồn Phồn nữa, tớ có còn nhỏ đâu, mà có mỗi việc giặt đôi giày, có phải bản lĩnh lớn gì đâu, để tớ đem ra ban công phơi".
Lý Thiệu Quân vừa đi vừa cười, được tiện nghi mà con khoe mã "Không gọi Phồn Phồn thì cậu cũng vẫn giống tiểu hài tử".
Hắn đi trước, đẩy cửa ban công ra, rồi cùng Diệp Phồn ra bên ngoài.
Ban công phòng Lý Thiệu Quân rất lớn, giống một cái hoa viên nhỏ, còn có cái bàn nhỏ bày hai chiếc ghế dựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-thieu-gia-ngoi-cung-ban-ba-dao-sung-ai/1308882/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.