Động tác của Diệp Phồn hoàn toàn là theo bản năng, chờ phản ứng lại rồi thì phi thường hối hận!
Cậu có phải là tưởng tượng quá độ, vừa nãy chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Đều là nam sinh, Lý Thiệu Quân sao có thể chủ động hôn cậu.
Nói không chừng Lý Thiệu Quân căn bản chẳng có loại ý nghĩ này, hắn ta nhiều người thích như vậy, sao có thể đi hôn cậu, một tên nam sinh.
Diệp Phồn phiền muộn, tự trách mình từ khi nào tự luyến đến vậy.
Diệp Phồn đỏ mặt trộm liếc Lý Thiệu Quân, hi vọng người kia không bị mình dọa sợ, càng đừng ghét bỏ mình.
Lý Thiệu Quân cũng là trong nháy mắt lại được đụng chạm đôi môi mềm mại kia, hôn mê đến choáng váng, mới không quan tâm mà muốn tiếp tục.
Đến khi trong lồng ngực không còn người, hắn mới thanh tỉnh, nhìn Diệp Phồn ảo não đứng đó cúi đầu, mặt hồng hồng, lại trộm ngắm hắn, thật giống cô vợ nhỏ thẹn thùng.
Đương nhiên hắn cũng thấy được Diệp Phồn vô thố cùng bất an, biết chính mình đem người ta dọa sợ.
Tuy rằng đây là phản ứng trong dự kiến, như hắn vẫn có chút mất mát, xem ra từ nay về sau còn như thế dài dài.
Vì trấn an Diệp Phồn, Lý Thiệu Quân lên tiếng trước đánh vỡ trầm mặc, không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, hỏi: "Cậu không sao chứ, có phải ở đây hóng gió đên ngốc luôn rồi không, chân nọ giẫm chân kia... chân có bị sao không?"
Ngữ khí vừa có điểm lo lắng lại xen chút trêu chọc.
Diệp Phồn cảm thấy bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-thieu-gia-ngoi-cung-ban-ba-dao-sung-ai/1308857/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.