Lý Thiệu Quân bình thản trả lời, làm cho Diệp Phồn thực vui vẻ, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, miệng cười tươi nói: "Chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lí, để làm xong cũng không vất vả, nhưng hiện giờ chúng ta làm xong bài tập trên lớp đã".
Diệp Phồn giọng nói đều đều mang theo chút ý vui, Lý Thiệu Quân nghe tâm tình cũng vui sướng hẳn lên, lại nhìn qua, vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt hoa đào còn hiện ý cười, giống như ánh sáng còn sót lại trong hoàng hôn, cả người Diệp Phồn trở nên rõ ràng, mang theo một loại ánh sáng rực rỡ.
Nhìn Diệp Phồn thu hút như vậy làm cho Lý Thiệu Quân như thể sắp đui mù đến nơi, không tự chủ ôm ngực, tim đập loạn xạ, bên tai cũng có tiếng đánh trống reo hò, cảm thấy nhịp tim bang bang bang đập của mình, hắn cảm thấy khả năng mình đây là bị bệnh.
Đem mục đích của mình nói xong, Diệp Phồn vẫn không thấy Lý Thiệu Quân có phản ứng gì, tò mò nháy mắt mấy cái, phát hiện Lý Thiệu Quân tay ôm ngực rồi ngơ ngác nhìn mình, mặt thì hồng hồng.
Đây là sinh bệnh rồi sao?
Diệp Phồn thực tự nhiên đưa tay đặt lên trán Lý Thiệu Quân, lại sờ trán mình, quả nhiên nóng hơn, lại lấy tay lắc lắc Lý Thiệu Quân "Lý Thiệu Quân, trán cậu có chút nóng, phát sốt rồi phải không?"
Người kia khiến mình tim đập gia tốc, đối phương vẫn không biết gì mà sờ lên trán mình, không khẩn trương, không nóng được sao?
Diệp Phồn lại chạm vào bàn tay nóng của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-thieu-gia-ngoi-cung-ban-ba-dao-sung-ai/1308851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.