Chương trước
Chương sau
- Viễn cổ Kiếm Thần kia rốt cục là nhân vật nào? Tiểu tử tóc đen này chiếm được truyền thừa của hắn thế nhưng có thể lấy thực lực của Nguyệt Huy thiên thần ngăn trở công kích của Tác La Tư, chuyện này…nói đùa gì vậy?

Mọi người lắc đầu, trong lòng đều rung động.

Năm người bọn hắn có thể thừa nhận địa vị lẫn nhau, thậm chí còn đem Nhật Diệu thiên thần của những gia tộc khác bức rời đi, người nào không phải uy danh hiển hách, thực lực xuất sắc, trong hàng ngũ Nhật Diệu thiên thần cũng không phải tồn tại bình thường, nhưng hiện giờ ngay cả một Nguyệt Huy thiên thần cũng không thể thu thập, truyền ra thật làm trò cười cho mọi người.

- Truyền thừa của viễn cổ Kiếm Thần kia ta nhất định phải được đến!

Cùng lúc đó trong lòng bốn người còn lại cơ hồ đều đồng thời toát ra ý niệm như vậy trong đầu, có thể làm cho một Nguyệt Huy thiên thần đối chiến ngang tay với một Nhật Diệu thiên thần, truyền thừa như vậy giờ khắc này làm trong lòng năm đại cường giả Nhật Diệu thiên thần đều cảm thấy vô cùng kích động.

- Oanh long!

Ảnh Sát liên minh Minh Đế đột nhiên nhanh như tia chớp lao về phía trước, tay phải lóe lên quang mang hướng Kiệt Sâm hung hăng trảo nhiếp tới.

- Tác La Tư, thời gian dài như vậy ngươi ngay cả một tiểu oa nhi còn thu thập không được, để cho ta đến thay ngươi trút ra cơn tức này đi!

Minh Đế âm hiểm cười lên, ra tay nhanh như tia chớp.

- Tên Minh Đế này…

Hành động của Minh Đế cũng làm ba người Xích Ký ngẩn ra, ngay sau đó ba cỗ lực lượng đáng sợ liền tuôn trào.

Oanh!

Một đạo phiến ảnh, một thanh thông thiên chiến đao, một cây hỏa diễm cự chùy đồng thời quét về phía Kiệt Sâm.

- Các ngươi…

Tác La Tư chợt sửng sốt, không khỏi tức giận quát lên, giờ phút này hắn bất chấp điều hòa lại kiếm ý xung đột trong cơ thể, hắc sắc đại thương trong tay run lên hướng Kiệt Sâm công tới.

Oanh long long!

Năm Nhật Diệu thiên thần đồng thời công kích, thần lực cuồn cuộn trực tiếp đem bầu trời xuyên ra một lỗ thủng cực lớn, lực lượng kinh hãi thế nhân nháy mắt bao phủ cả dãy núi nơi này.

- Chúng ta đi nhanh lên…

- Mau, rời đi nơi này…

Thần lực kinh người lan tràn, một màn khủng bố làm toàn bộ những người vây xem xa xa đều cực kỳ hoảng sợ, một đám người không còn lòng dạ tiếp tục quan sát, hướng bên ngoài dãy núi liều lĩnh bỏ chạy.

Năm Nhật Diệu thiên thần đồng loạt ra tay, uy thế bực này chỉ cần một tia lực lượng tán dật lan tới gần bọn hắn đều đủ làm bọn hắn lập tức vẫn lạc, tan xương nát thịt.

- Năm Nhật Diệu thiên thần, thật sự là coi trọng ta!

Nhìn năm thân ảnh điên cuồng xông tới, đôi mắt Kiệt Sâm thoáng chốc trở nên vô cùng ngưng trọng:

- Một Nhật Diệu thiên thần như Tác La Tư ta còn có khả năng đối chiến, hai người cũng đã không ngăn cản được, mà năm người căn bản không còn biện pháp nào, xem ra ta không thể không sử xuất một chiêu này!

Trong lòng Kiệt Sâm chợt lóe linh quang, trong nháy mắt công kích của năm người ập tới, mi tâm của hắn đột nhiên nổ bắn ra một đạo thất thải thần quang.

- Hưu! Hưu! Hư!

Bảy thanh thần kiếm đột ngột từ trong mi tâm Kiệt Sâm bay vút ra, hóa thành phương vị thất tinh trôi nổi giữa không trung, trên bảy thanh trường kiếm mỗi thanh đều bạo tuôn ra lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp, bảy đạo quang trụ đột nhiên phóng lên cao, đứng sừng sững ngay giữa thiên địa.

- Ông!

Khí tức kiếm ý cực đạo tán dật lan ra, từng luồng hỗn độn chân khí bao trùm cả trời đất, thoáng chốc đem cả sơn mạch bao phủ bên trong, cũng đem năm người Xích Ký hoàn toàn vây quanh trong đó.

Chính là Chư Thần kiếm trận mà Kiệt Sâm nhận được từ viễn cổ Kiếm Thần lưu lại.

Oanh!

Đến lúc này công kích của năm người Xích Ký mới ập xuống, nhưng trước đó Kiệt Sâm vốn còn đang đứng ngay trước mặt họ hiện giờ đã hoàn toàn biến mất không thấy tung tích, công kích cũng bị đánh hụt vào khoảng không.

Trong thiên địa khắp nơi mênh mang một mảnh, không còn gì tồn tại, chỉ còn lại từng luồng thất thải hỗn độn chân khí như thác nước tuôn tràn, cuốn trôi hết thảy.

- Đây là…trận pháp?

Nhìn thiên địa trống rỗng chung quanh, trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, ngay địa phương ngoài một thước cũng không cách nào nhìn thấy rõ, trong lòng năm người Xích Ký không nhịn được hiện lên cảm giác khó thể tin cùng kinh hãi.

Tuy năm người bị lạc bên trong trận pháp không thể thấy rõ hết thảy bên ngoài, nhưng bởi vì lúc nãy đồng thời cùng công kích Kiệt Sâm, bởi vậy khoảng cách lẫn nhau rất gần, còn có thể cảm nhận được khí tức của nhau, không khỏi chậm rãi tụ lại một chỗ.

- Tiểu tử kia còn là một trận pháp đại sư?

Năm người Xích Ký cơ hồ khiếp sợ kêu lên thành tiếng, tuy bản thân bọn họ không phải là trận pháp sư, nhưng với ánh mắt của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra trận pháp mà Kiệt Sâm bố trí tuyệt đối không đơn giản, không phải là loại trận pháp đê cấp bình thường.

Năm người nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ rung động.

- Bất quá muốn bằng vào trận pháp này là nghĩ có thể ngăn trở được năm người chúng ta, thật không khỏi quá buồn cười.

Trong năm người, Tác La Tư đột nhiên lên tiếng cười trào phúng.

- Mở cho ta!

Tác La Tư rống to một tiếng, không gian chung quanh thân thể hoàn toàn bóp méo, hai tay Tác La Tư nắm lấy hắc sắc trường thương, mặt ngoài trường thương truyền lưu thần lực cuồn cuộn vô tận.

Thiên thần lực rót vào thần khí mới có thể phát huy ra được lực công kích lớn nhất.

- Phá Thiên!

Hắc sắc trường thương của Tác La Tư hung hăng nện lên trên hư không phía trước, Kiệt Sâm vẫn đang tập trung chú ý tình huống bên trong chợt khiếp sợ phát hiện cả Chư Thần kiếm trận thế nhưng lại hơi rung động.

Kiệt Sâm ở bên trong đại trận đều cảm giác được rung động, huống chi chung quanh Tác La Tư?

Lấy Tác La Tư làm trung tâm, hư không trong phạm vi mười thước bạo vỡ ra, hóa thành lỗ thủng không gian tối đen thật lớn, không gian loạn lưu không ngừng tràn ra, lướt qua thân hình năm người Tác La Tư, nhưng với thực lực Nhật Diệu thiên thần của bọn họ không gian loạn lưu như vậy tự nhiên là không thấm vào đâu.

Lỗ thủng không gian xuất hiện thật nhanh, nhưng trong chớp mắt lại bị không gian lực lượng vô tận chữa trị, khép lại, trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh.

Không gian bên trong đại trận vẫn hỗn độn, khí vụ bao phủ khắp nơi không cách nào thấy rõ hết thảy chung quanh.

- Này…

Nguyên bản vẻ mặt năm người Tác La Tư đang thoải mái lúc này bỗng nhiên chợt ngây dại.

Trận pháp tuy rằng cường đại kỳ thật có tính cực hạn rất lớn, bởi vì mỗi cấp bậc trận pháp chứa đựng lực lượng luôn có hạn.

Tam phẩm trận pháp có khả năng chịu đựng lực lượng của thượng vị linh thần, bởi vậy nó có khả năng đánh chết cùng vây khốn tối đa là thượng vị linh thần, nếu một khi có Tinh Diệu thiên thần bên trong, dù Tinh Diệu thiên thần kia hoàn toàn không hiểu trận pháp nhưng cũng có thể dựa vào chính lực lượng bản thân mình mạnh mẽ đem trận pháp hoàn toàn phá hỏng.

Bởi vì tam phẩm trận pháp căn bản không thể tiếp nhận nổi lực lượng của thiên thần.

Mà vừa rồi, dưới một kích toàn lực của Tác La Tư, tuy rằng hư không nứt toác nhưng trận pháp không bị hao tổn, vẫn có thể khôi phục lại bình tĩnh, điều này đã nói lên cấp bậc của trận pháp này ít nhất phải đồng cấp với bọn họ, nói cách khác, trận pháp tiểu tử kia bố trí ít nhất phải là lục phẩm trận pháp.

Trong lúc nhất thời năm người Tác La Tư vốn vẻ mặt đang vô cùng nhẹ nhõm thả lỏng nhưng hiện tại đã không khỏi toát ra một tia kiêng kỵ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.