Sau khi trận pháp biến mất dáng vẻ mỗi người đều vô cùng chật vật, vốn đội ngũ gần năm mươi người hiện tại chỉ còn chừng bốn mươi, trên mặt đất còn lưu lại vết máu nhìn thấy mà giật mình, hiển nhiên đã có người bị chết bên trong trận pháp kia.
- Hô! Hô! Hô!
Trận pháp vừa biến mất, tốc độ của đám người Tu La giống như so đấu, nguyên một đám hóa thành lưu quang nhanh như thiểm điện đi tới cuối thạch thất.
- Cái gì, thạch thất này trống rỗng hay sao?
- Vì sao không có gì…
Nhìn thấy thạch thất trống rỗng, vẻ mặt mọi người đều khó thể tin.
Trước đó bọn hắn thật vất vả phá vỡ trận pháp là vì bảo vật trong thạch thất, thế nhưng không nghĩ tới trong thạch thất lại không có vật gì, làm bọn hắn phiền muộn muốn hộc máu.
- Trong thạch thất này không thể nào trống rỗng…
Bên phía Linh Hoang Các, Phí Luân đại sư bỗng dưng quay đầu ánh mắt nhìn lên trên người Kiệt Sâm:
- Lúc nãy vị trí của ngươi ở gần nơi này, nói, có phải là ngươi đem bảo vật lấy đi?
- Bá!
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người Kiệt Sâm.
- Ngươi là ai, dám nói chuyện với ta như vậy, muốn chết!
Chân mày Kiệt Sâm dựng ngược, một cỗ sát khí dày đặc từ trên thân thể hắn tuôn ra.
- Choang!
Hắc sắc trọng kiếm sau lưng Kiệt Sâm mạnh mẽ bắn ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay, thân hình hắn bắn mạnh về phía trước, hắc sắc trọng kiếm hóa thành một đầu hắc sắc nộ long trực tiếp ập về hướng đối phương.
Oanh long!
Thần lực vô tận bộc phát, toàn bộ thạch thất giờ khắc này giống như xoáy lên cuồng phong sóng biển, một ít Tinh Diệu thiên thần thực lực yếu chung quanh đều kinh hãi thối lui, sắc mặt Phí Luân đại sư thoáng chốc biến thành trắng bệch.
- Tu La đại nhân, cứu ta!
Hắn sợ hãi kêu to lên.
- Hừ!
Tu La hừ lạnh một tiếng, kim sắc kiếm ý từ trong thân thể hắn tuôn ra, kim sắc trường kiếm ra khỏi vỏ chắn ngang hắc sắc trọng kiếm của Kiệt Sâm bổ tới.
- Oanh!
Thần lực đáng sợ như hỏa dược bạo tạc, mặc dù Phí Luân được Tu La che chở nhưng dưới cỗ lực lượng trùng kích vẫn mạnh mẽ bị văng ra ngoài, miệng phun trào một chùm máu tươi.
- Thật sự là ngu ngốc, khi nãy chỗ đứng của tiểu tử này vẫn còn bên trong trận pháp, hơn nữa nếu thật sự do hắn cầm bảo vật, chỉ sợ đã sớm không còn đứng tại đây, chạy tới phía trước chúng ta rồi.
Cách đó không xa truyền tới thanh âm Bác Tháp Mỗ Tư, hắn chợt xoay người lập tức xông vào thông đạo cuối thạch thất.
- Chúng ta đi!
Bốn Nguyệt Huy thiên thần cũng liếc nhau xông vào thông đạo, về phần Ám Ảnh sát thủ Tây Trạch đã sớm ẩn vào bên trong hư không.
Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn chăm chú lên mấy người Tu La, quay người đi vào trong thông đạo, ánh mắt lạnh như băng làm Phí Luân không khỏi rùng mình thật mạnh.
Trước mắt bao người Kiệt Sâm còn giữ lại thực lực không toàn lực thi triển, một khi có cơ hội…
Trong nội tâm Kiệt Sâm chợt cười lạnh.
- Chúng ta đi!
Tu La lạnh lùng đưa mắt nhìn Phí Luân đứng bên cạnh, cũng xông vào trong thông đạo, sau đó những Tinh Diệu thiên thần khác không hề do dự tiếp tục bay vút về phía trước.
Trong thông đạo dài đăng đẵng, một đám người đang nhanh chóng bay về phía trước.
Cũng không biết phi hành được bao lâu, đã đi tới cuối thông đạo, tất cả mọi người lập tức cảm giác hai mắt tỏa sáng, một thế giới mênh mông bao la xuất hiện ngay trước mặt tất cả mọi người.
Đó là một địa phương khí thế bàng bạc, dõi mắt nhìn lại, từng tòa núi kiếm cao lớn xuất hiện ngay trước mặt mọi người, núi kiếm có lớn có nhỏ, có cao có thấp, thấp chỉ chừng vài thước mà cao phải tới vạn trượng, có một loại cảm giác như có vạn mũi nhọn cắm đầy trên mặt đất nhìn qua vô cùng hào phóng hùng vĩ.
Khắp nơi đều do những thanh kiếm cấu tạo thành, có thiết kiếm, mộc kiếm, kim kiếm, đồng kiếm, thần kiếm, ô kiếm, cùng thiên ngoại thiên thạch, cửu u thần thạch, địa ngục minh thạch, lôi hải lôi tinh là những tài liệu kỳ dị tạo thành kiếm chi thế giới.
Những thanh kiếm đủ loại hình dạng cắm trên mặt đất, chồng chất chung một chỗ tạo thành thế giới của kiếm, văn minh của kiếm.
Một cỗ kiếm khí xông thẳng lên trời, kiếm ý vô tận tỏa khắp hư không, có không ít cường giả trên người đều mang theo kiếm, trước hào khí bên dưới, trường kiếm trên người bọn họ đều rung động lên, có một loại cảm giác muốn dung nhập vào, hóa thân tự nhiên, dĩ thân tuẫn táng.
- Choang! Choang! Choang!
Một ít cường giả không áp chế được trường kiếm trên người mình xao động, những thanh kiếm đã cùng họ làm bạn vô số năm, cơ hồ đã hòa hợp thành một thể hiện tại lại phóng lên trời, chui vào bên trong kiếm sơn vô tận hoàn toàn mất đi liên hệ không còn thấy bóng dáng.
- Đây là có chuyện gì?
Gương mặt những cường giả kia biến thành tái xám như tro tàn, bổn ý đi tới kiếm trủng là vì muốn tìm kiếm bảo vật, thật không nghĩ tới không tìm được bảo vật mà bổn mạng thần khí của mình ngược lại đã biến mất, điều này làm bọn hắn thật muốn khóc không ra nước mắt.
Ngay cả kim sắc bội kiếm trên người Tu La cũng phát ra từng trận long ngâm, không ngừng run lên.
- Hừ, định cho ta!
Tu La quát lạnh một tiếng, vỗ trường kiếm bên hông, một cỗ lực lượng vô hình chui vào bên trong, lúc này kim sắc trường kiếm mới dừng run rẩy hồi phục lại bình tĩnh như trước.
Nhưng hắc sắc trọng kiếm sau lưng Kiệt Sâm lại không hề có chút dị thường, ngược lại Kiệt Sâm có thể cảm nhận được ở một chỗ tận sâu trong kiếm sơn tựa hồ có một thứ đồ vật trong minh minh hấp dẫn lấy trọng kiếm sau lưng của mình.
- Chúng ta đi!
Không biết là ai khẽ quát một tiếng, từng thân ảnh phóng lên trời bay qua kiếm sơn.
- Đó chính là…
Đột nhiên có người nhìn thấy một gốc thực vật hình dáng màu xanh bên trong kiếm sơn đầy trời, thực vật sinh trưởng theo hình dạng thanh kiếm, tản ra khí tức kiếm ý.
- Là Kiếm Thảo!
Người nọ kinh hô một tiếng, thân hình mạnh mẽ trầm xuống dưới đem thực vật có hình dáng thanh kiếm cầm vào trong tay, Kiếm Thảo tản ra kiếm khí nồng đậm, đó là một gốc cửu giai thánh cấp Kiếm Thảo, mặc dù chỉ là cửu giai nhưng kiếm ý ẩn chứa bên trong đều có được trợ giúp nhất định đối với cường giả thần cấp.
Nhưng loại Kiếm Thảo cấp bậc này vẫn không thể hấp dẫn cường giả cấp bậc thiên thần chú ý, ngoại trừ một ít thượng vị linh thần trong lòng đang vui mừng, đại bộ phận người bên trong căn bản không hề dừng lại trực tiếp bay vút về phía trước.
Mọi người không ngừng bay tới, kiếm ý tràn ngập trong hư không càng ngày càng mạnh, Kiếm Thảo xuất hiện cũng càng ngày càng nhiều.
- Là hạ phẩm thần dược Kiếm Thảo!
Đột nhiên có người nhìn thấy bảy tám gốc Kiếm Thảo nằm xen kẽ trong dãy núi, những gốc Kiếm Thảo kia cao tới mấy trượng, từ bên trong bạo tuôn ra kiếm khí kinh người, từ rất xa đã có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong.
Kiếm Thảo cấp bậc hạ phẩm thần dược đã có được giá trị phi thường kinh người, nếu đem ra bán đấu giá mỗi một gốc đều có thể bán được từ mấy chục vạn tới mấy trăm vạn thần thạch, cho dù là cường giả Tinh Diệu thiên thần cũng phải động tâm vì nó.
- Sưu…sưu…sưu….
Ngay lập tức trong đám người cơ hồ có hai ba mươi cường giả phóng tới chỗ bảy tám gốc Kiếm Thảo.
- Cút ngay!
- Kiếm Thảo này là của ta!
- Tránh ra cho ta, nếu không sẽ chết!
Dược ít mà người nhiều, hai ba mươi tên Tinh Diệu thiên thần lập tức phát sinh một trận xung đột cực lớn.
Nhưng không đợi trong bọn họ có người hái được một gốc Kiếm Thảo nào…
Oanh long…
Một cỗ khí tức đáng sợ hàng lâm, kim sắc kiếm khí như nước thủy triều tràn ngập trực tiếp bao phủ lên bảy tám gốc Kiếm Thảo, hút nhiếp bay lên.
Bảy tám gốc Kiếm Thảo tản ra kiếm ý xung thiên, theo kim sắc kiếm khí bay lên thiên không bị người thu vào trong túi, chính là Linh Hoang Các Tu La.
- Là ai?
- Ai cướp đi Kiếm Thảo?
Không ít người giận dữ, chờ khi bọn hắn xoay người chứng kiến là ai, nguyên đám người đều câm như hến.
Mặc dù bọn họ có tới hai ba mươi người, nhưng với thực lực cường đại của Tu La, cho dù bọn họ có liên thủ chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
- Đáng hận!
Bọn họ chỉ có thể oán hận trong lòng, bất đắc dĩ rời đi.
Trải qua chuyện vừa rồi không ít Tinh Diệu thiên thần rốt cục đã phát hiện nếu toàn bộ mọi người tụ tập chung một chỗ cho dù là phát hiện được bảo bối cũng không tới phiên bọn họ chiếm lấy.
Thoáng chốc những người kia hóa thành từng đạo lưu quang phân tán ra trong núi, chỉ làm như vậy bọn hắn mới tìm được một ít cơ hội cho mình.
Về phần Kiệt Sâm căn bản không hề chú ý tới một màn kia, mà không ngừng bay vút về phía trước.
Kiếm Thảo cấp bậc hạ phẩm thần dược tuy trân quý nhưng Kiệt Sâm vốn không cần, hắn duy nhất cần chính là Kiếm Thảo cấp bậc thượng phẩm.
Hắc sắc trọng kiếm sau lưng Kiệt Sâm truyền ra lực hấp dẫn hướng tận sâu trong kiếm trủng không ngừng bay tới.
- Oanh!
Đột nhiên trong sơn mạch xa xa có một cỗ kiếm ý đậm đặc vọt lên, đồng thời có dược khí tản mát ra, ánh mắt Kiệt Sâm lập tức ngưng tụ bay vút về chỗ đó.
Một thanh kiếm màu xanh cao hơn mười trượng đứng vững tại nơi đó, kiếm ý đáng sợ phóng lên trời, bên trong hư không hình thành một cỗ khí lãng, cơ hồ muốn xung phá hư không.
- Đây là…Kiếm Thảo cấp bậc trung phẩm thần dược!
Trường kiếm màu xanh tuy thoạt nhìn không khác gì một thanh bảo kiếm, nhưng Kiệt Sâm lại nhìn ra đó chỉ là một gốc Kiếm Thảo.
- Hô!
Kiệt Sâm lập tức bay vút qua.
Ngay khi Kiệt Sâm sắp đi tới trước mặt gốc Kiếm Thảo kia…
- Sưu…
Từ trong một khe núi lập tức bay ra một người, người kia vừa nhìn thấy gốc Kiếm Thảo trong sơn cốc trên mặt thoáng lộ ra tia vui mừng, còn chưa đợi hắn chuẩn bị ra tay liền nhìn thấy Kiệt Sâm từ xa bay tới, ánh mắt lạnh băng rơi vào trên người của hắn.
- Tiền bối, tại hạ có mắt không tròng, không biết Kiếm Thảo này là vật của tiền bối, kính xin tiền bối hạ thủ lưu tình.
Người nọ sợ tới mức thiếu chút nữa chặt luôn bàn tay vừa duỗi ra của mình, toàn thân chấn kinh, trên mặt tràn đầy sợ hãi vội vàng nói xong câu đó liền quay người kinh hoảng bay đi.
Vốn Kiệt Sâm còn chuẩn bị ra tay thấy một màn như vậy không khỏi buồn cười, đưa tay chụp vào Kiếm Thảo màu xanh kia.
- Ông!
Kiếm Thảo cấp bậc trung phẩm thần dược cảm nhận được nguy cơ tiến đến, nhẹ nhàng khẽ động chợt hóa thành một đạo lưu quang màu xanh phóng lên trời, muốn bỏ chạy khỏi nơi đó.
Trung phẩm thần dược đã có được khí tức sinh mệnh nhất định, khi gặp phải nguy hiểm có thể tự động bỏ trốn, nhưng Kiệt Sâm làm sao cho nó cơ hội này, duỗi ra bàn tay đón gió liền trướng, che khuất bầu trời áp xuống dưới.
- Ông ông ông…
Kiếm Thảo không ngừng rung rung, kiếm ý vô tận cùng kiếm quang, kiếm khí từ bên trong bạo tuôn ra, trong thiên địa thoáng chốc xuất hiện ngàn vạn chuôi trường kiếm màu xanh bang bang rung động tung hoành thiên địa, muốn phá tan Kiệt Sâm nhiếp trảo, nhưng mặc cho nó cố gắng thế nào bàn tay Kiệt Sâm vẫn như một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống đem Kiếm Thảo chụp lấy, phong bế khí cơ bên trong.
Kiếm Thảo cao hơn mười trường bị phong bế khí cơ lập tức thu nhỏ lại cuối cùng hóa thành một thanh tiểu kiếm màu xanh cỡ ngón út, bị Kiệt Sâm thu vào trong Chiến Thần Tháp.
Thân hình Kiệt Sâm cũng không dừng lại, phá toái hư không tiếp tục bay vào sâu trong kiếm trủng.
Tinh Diệu thiên thần vừa thoát được một mạng từ trong tay Kiệt Sâm nhìn thấy một màn này, trong nội tâm chẳng những không hề có chút hâm mộ, ngược lại còn có loại cảm giác may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết lan tràn tận sâu trong đáy lòng hắn, chợt hắn quay người lại theo phương hướng bất đồng với Kiệt Sâm bay nhanh đi, thoáng chốc đã biến mất trong hư không.
- Sưu…
Kiệt Sâm bay thật nhanh bên trong bí cảnh, theo cảm giác của hắn cảm giác triệu hoán từ sâu trong kiếm trủng truyền lại đã càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Trong quá trình này Kiệt Sâm thêm lần nữa gặp được một gốc Kiếm Thảo cấp bậc trung phẩm thần dược, cũng bị hắn ra tay thu vào trong túi.
Không biết đã bay khoảng cách bao xa tới phía trước.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Đột nhiên ở trong dãy núi xa xa, một cỗ kiếm ý nồng đậm phóng lên trời, lực lượng đáng sợ trực tiếp xuyên thấu hư không, ở phía chân trời bảy đạo hào quang đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím đại biểu bảy sắc cầu vồng hiện lên, hóa thành một đạo cầu vồng vắt ngang thiên không.
- Đây là…
Cỗ lực lượng kia vô cùng hùng hậu, xa xa cảm thụ tận sâu trong đáy lòng Kiệt Sâm cảm thấy vô cùng rung động.
Đồng thời Kiệt Sâm nhận thấy đã bị cỗ lực lượng hấp dẫn kia cũng từ địa phương nơi đó truyền đến.
- Đó là cái gì?
Kiệt Sâm khẽ giật mình, ngay lập tức tốc độ phi hành tăng vọt, thật nhanh lao về phía trước.
Thời gian dần trôi qua, từng dãy núi bị hắn bỏ lại sau lưng, mà Kiệt Sâm rốt cục đã nhìn thấy địa phương tản ra bảy sắc cầu vồng.
Ngay trung ương dãy núi vờn quanh, một hồ nước thanh tịnh xuất hiện ngay trước mặt của hắn, sóng gợn nhộn nhạo, một cỗ kiếm ý chảy xuôi, khí cơ bức người.
Hồ nước này chính do kiếm ý thuần túy chuyển hóa thành thực chất tạo thành.
- Kiếm ý, đây là hồ kiếm ý…
Cho dù kiến thức của Kiệt Sâm thật rộng rãi, trong miệng cũng không nhịn được phát ra tiếng quát khẽ.
Hồ kiếm ý, Kiệt Sâm từng gặp trong thật nhiều điển tịch mà Thần Vương Tư Đặc Ân từng lưu lại, khi một cường giả kiếm đạo đối với kiếm đạo lý giải tới cực hạn, có thể làm cho kiếm ý chuyển hóa thành thực chất, biến thành tồn tại như chất lỏng, mà loại nước từ kiếm ý kia mỗi một giọt đều ẩn chứa kiếm ý, thậm chí tương đương với một Nguyệt Huy thiên thần tu luyện lý giải về kiếm đạo của chính mình. Một hồ kiếm ý lớn đến như thế, cho dù tập hợp toàn bộ cường giả cấp thiên thần tại Man Hoang Cổ Địa chỉ sợ chưa hẳn đã có thể nhồi vào.
- Không thể tưởng tượng nổi, thật sự là khó tin, vị viễn cổ Kiếm Thần này rốt cục là nhân vật như thế nào, vậy mà bên trong kiếm trủng của hắn có thể xuất hiện hồ kiếm ý, đây là…đây là…
Trong nội tâm Kiệt Sâm vô cùng kinh hãi, thật không biết nên nói lời gì mới tốt.
Trước khi tiến vào kiếm trủng Kiếm Thần, hắn từng tìm hiểu qua thân phận của vị Kiếm Thần này. Chỉ là bởi vì niên đại của nhân vật này thật sự quá mức cổ xưa, căn bản không tra xét được gì, chỉ nghe nói là nhân vật đỉnh phong nhất trong hàng ngũ Nhật Diệu thiên thần, nhưng hôm nay xem ra căn bản không phải như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]