Kiệt Sâm đang đợi, hắn đã bắt đầu run rẩy, nếu như Bố La Đặc nói không thể cứu, chỉ sợ chính Kiệt Sâm cũng không biết mình nên làm gì mới phải.
- Ai…
Nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm biến thành tiểu thánh thụ hồi lâu, Bố La Đặc không khỏi than dài một hơi.
- Có thể hay không?
Kiệt Sâm liền hỏi.
- Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm đã hết thuốc chữa, nàng đã vẫn lạc hóa thành thánh thụ, chỉ còn chờ héo rũ mà thôi.
Bố La Đặc khổ sở nói.
Thân thể Kiệt Sâm chấn động, thân hình giống như bị sét đánh, đứng sững sờ nơi đó, ánh mắt đột nhiên đỏ bừng vội vàng nhìn Bố La Đặc kêu lên:
- Không…không có khả năng…Bố La Đặc tiền bối, Lam Nguyệt Cổ Sâm nàng…nàng chắc chắn có cách cứu đấy, đúng vậy, nhất định là có cách…
Kiệt Sâm giống như phát điên, ánh mắt hoàn toàn không dám tin tưởng.
- Ai…
Bố La Đặc nhìn Kiệt Sâm thở dài:
- Kỳ thật nếu muốn cứu, vẫn còn một phương pháp, nhưng loại phương pháp này…ai, căn bản không có khả năng thực hiện…
- Là biện pháp gì vậy?
Trong lòng Kiệt Sâm chấn động, vội vàng hỏi, giờ phút này hắn giống như một người chết đuối nắm bắt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vô cùng bứt thiết.
Bố La Đặc không trả lời, chỉ nhìn qua Kiệt Sâm:
- Kiệt Sâm, ta nghĩ ngươi còn chưa biết rõ lai lịch của Lam Nguyệt Cổ Sâm đi?
- Là Thánh Tộc nhân sao?
Kiệt Sâm lên tiếng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2344167/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.