- Thiếu gia hắn chưa chết? Ngươi, ngươi đừng gạt ta...
Ngữ khí của Khắc Lôi Nhã run rẩy, mang theo kinh hỉ nói.
- Ta lừa ngươi làm gì...
Bố La Đặc lắc đầu, nói:
- Ngươi xem!
Tay phải của hắn mãnh liệt vung lên, tràng cảnh màn sáng trước mặt hai người biến ảo, hoán đổi thành một hình ảnh khác.
Đây là một hang động vô cùng rộng rãi bao la, trong nham động này, Kiệt Sâm bị sương mù màu xám chôn vùi lúc trước đang đứng ngắm nhìn chung quanh, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
...
- Nơi này là... Ta không chết? Không phải ta bị sương mù màu xám kia tập kích, sau đó bị vô số lực lượng hủy diệt tiến vào thân thể giết chết ta sao? Nhưng như thế nào...
Trong sơn động, mặt mũi Kiệt Sâm tràn đầy nghi hoặc, không ngừng dò xét bốn phía.
Lúc trước ở tử vong chi lộ, bị sương mù màu xám đầy trời bao phủ, sau đó là một cỗ lực lượng đáng sợ giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn. Ngay tại lúc Kiệt Sâm khó có thể chống cự, sắp chết thì tràng cảnh trong tầm mắt hắn đột nhiên biến hóa, chờ đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần thì đã đứng trong nham động này rồi.
- Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là có người cứu lúc ta gặp nạn? Hay là tràng cảnh nguy hiểm lúc trước đều là ảo giác?
Kiệt Sâm nghi hoặc trong nội tâm, nhưng hai khả năng này đều làm hắn có chút không chân thực.
BỞi vì lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2343936/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.