Chương trước
Chương sau
Mà bên cạnh lão giả chòm râu màu nâu xám chính là một lão giả mặc một bộ trường bảo hỏa hồng sắc đang ngồi ngay ngắn, trên người hắn bao giờ cũng tỏa ra một cỗ khí tức hỏa diễm kinh người, khiến người khác cảm giác như đang ở trong lò lửa, mang lại một loại uy áp khó tả.

Người đàn ông ria mép đen gầy này chính là tộc trưởng Khuê Nhân, đại tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Bố Mặc, là Đế linh sư bát giai trung cấp, là một phương bá chủ Ung Châu, một trong 32 đại châu tại Thiên Hải đại lục, khống chế nhiều tòa thành trì tại Ung Châu.

Nhân vật như vậy, đi tới chỗ nào cũng đều là uy phong lẫm lẫm, khí phách vô cùng. Nhưng đối diện với lão giả chòm râu màu nâu xám kia, tộc trưởng Khuê Nhân này lại đặc biệt lộ ra vẻ cung kính và khiêm tốn. Nếu để cho những tộc trưởng các gia tộc khác tại Ung Châu nhìn thấy bộ dạng này của tộc trưởng Khuê Nhân thì chỉ sợ tất cả đều sẽ chấn động.

- Bát giai đế linh thảo? Thất GIai long lực quả?

Lão giả được xưng là Tất Tiết đại sư kia sau khi nghe tộc trưởng Khuê Nhân nói thì trong đôi mắt lập tức toát ra một tia quang mang tham lam, cả người tiếp nhận hộp ngọc của tộc trưởng Khuê Nhân, cẩn thận mở ra.

- Oanh!

Bên trong cái hộp thứ nhất là một cây linh dược giống như đế vương, có 9 cành, phảng phất như một cái vương miện đế vương, tản ra khí tức khủng bố khiến người khác không dám tới gần, chính là bát giai linh dược trong truyền thuyết, Đế Linh Tỳ!

Mà ở trong hộp ngọc thứ hai chính là hai trái cây toàn thân màu nâu. Hai trái cây này lớn cỡ nắm đấm, trên thượng diện có vằn lốm đốm, lưu chuyển lên đạo đạo long lực chi khí hệ thổ, đây chính là thất giai hoàng cấp linh dược, Long lực quả.

- HA ha, tộc trưởng Khuê Nhân, ngươi thật đúng là thần thông quảng đại. Tại miền tây Ung Châu nho nhỏ này, lại không nghĩ rằng ngay cả bát giai đế linh thảo cũng có, thật sự không giống bình thường a. Nếu để cho ngươi trở thành chưởng khống giả Ung Châu, chẳng phải là thuốc tiên cửu giai cũng đều có thể có sao?

Trong mắt lão giả Tất Tiết đại sư kia lóe lên tinh quang, cười lên ha hả.

- Trở thành Chưởng khống giả Ung Châu?

Tộc trưởng Khuê Nhân nghe như thế, hai con ngươi hắn liền phát sáng lên, đồng thời cười phá lên, nói:

- Hết thảy đều là phúc của Tất Tiết đại sư, bất quá, nếu như ta có thể thật sự trở thành chưởng khống giả Ung Châu thì ta không dám cam đoan cửu giai thuốc tiên nhưng linh dược thất giai bát giai thì ta tin tưởng có thể tuyệt đối muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Tộc trưởng Khuê Nhân lên tiếng thề thốt.

- Ha ha, tộc trưởng Khuê Nhân, không cần phải gấp, ngươi đã có Thần Diệt Cốc của ta ủng hộ thì nhất định ngươi sẽ có cơ hội nắm quyền hành toàn bộ Ung Châu này!

Tất Tiết đại sư cười tủm tỉm lên tiếng, dùng tay vuốt vuốt chòm râu màu nâu xám của mình.

- Vậy thì Khuê Nhân ta liền cảm tạ Thần Diệt Cốc cùng Tất Tiết đại sư ủng hộ rồi.

Sau khi nghe được Tất Tiết đại sư ám chỉ, lúc này Khuê Nhân kích động lên tiếng, ngay cả con mắt cũng đều đỏ lên.

Thần Diệt Cốc này chính là một trong hai thế lực cao cấp nhất tại Thiên Hải Đại Lục, cường giả nhiều như mây, âm thầm khống chế sáu trong 32 châu tại Thiên Hải đại lục, thực lực hoàn toàn áp đảo tại Ung Châu này. Chỉ cần ra lệnh một tiếng thì toàn bộ đại lục này đều không có người nào dám ngỗ nghịch.

Mà Tất Tiết đại sư chính là Linh Dược đại sư ở bên trong Thần Diệt Cốc, một thân tạo nghệ Linh dược học cực kỳ kinh người, là một gã Linh dược hoàng sư thất giai cao cấp, đồng thời cấp bậc Linh sư cũng đạt đến Đế linh sư bát giai trung cấp. Tại Thần Diệt Cốc cũng thập phần hiển hách.

Cho tới nay, Khuê Nhân đều một mực không cam lòng chỉ làm chư hầu một phương tại Ung Châu. Nhưng đối mặt với gia tộc Lạc Tư cường thế, thành chủ Bái Nhân Lý Hi cường đại thì Khuê Nhân cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Bất quá, hiện giờ đã có Thần Diệt Cốc ủng hộ thỉ hết thảy đã khác hẳn lúc trước rồi. Tuy rằng gia tộc Lạc Tư cường đại nhưng trước mặt một trong hai thế lực cao cấp nhất Thiên Hải đại lục là Thần Diệt Cốc thì lại không đáng 1 xu. Như vậy thì chuyện gia tộc BỐ Mặc của mình trở thành đệ nhất gia tộc tại Ung Châu cũng là chuyện nằm trong tầm tay.

Trong đại sảnh, khóe miệng tộc trưởng Khuê Nhân lộ ra vẻ mỉm cười, phác họa hình ảnh mỹ hảo tương lai của gia tộc. Lúc này hắn đã tưởng tượng ra quang cảnh chính bản thân hắn suất lĩnh gia tộc Bố Mặc đứng trên đỉnh uy phong của Ung Châu rồi.


- Tộc trưởng đại nhân, việc lớn không tốt rồi!

Nhưng ngay tại lúc Khuê Nhân đang lâm vào trong ước mơ mỹ diệu của mình thì một hồi tiếng bước chân kịch liệt đột nhiên vang lên bên ngoài đại sảnh, đồng thời một thanh âm sợ hãi từ bên ngoài mãnh liệt truyền vào tai hắn, lập tức kéo hắn về với thực tế.

Khuê Nhân không khỏi nhíu mày một cái, trong mắt toát ra vẻ giận dữ.

Vì tiếp đãi Tất Tiết đại sư nên hắn đã cố ý phân phó thủ hạ không có chuyện gì quan trọng thì đứng tới quấy rầy. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng vẫn có người rống to lỗ mãng quấy nhiễu khách quý như thế, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ không vui.

- Tất Tiết đại sư, thủ hạ của ta không hiểu chuyện đã kinh động đến ngài, ta sẽ khiến hắn lui đi!

Khuê Nhân nhìn Tất Tiết nói, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy.

- Không sao, tộc trưởng Khuê Nhân, nói không chừng thì thực sự có chuyện quan trọng rồi. Nhưng ngàn vạn lần đừng quấy rầy chuyện tốt của ngươi.

Nhận được ba gốc tài liệu trân quý nên tâm tình Tất Tiết rất tốt, lên tiếng cười nói.

Khuê Nhân do dự một chút, nhẹ gật đầu, hắn đã phân phó thủ hạ đừng quấy rầy nhưng bọn hắn vẫn vội vàng đến như vậy thì hiển nhiên đã có chuyện xảy ra.

- Vào đi!

Khuê Nhân vừa lên tiếng, cửa lớn đại sảnh đang đóng chặt thoáng cái bị mở ra, một lão giả mang trên mặt vẻ kinh hoảng và lo lắng từ bên ngoài bước nhanh vào, chính là tổng quản gia tộc Bố Mặc.

Lão giả này vừa đi vào đại sảnh thì phốc một tiếng, ngay lập tức quỳ xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thống khổ, uất ức lên tiếng:

- TỘc trưởng đại nhân, việc lớn không tốt rồi, La Văn đại công tử, hắn, hắn ở Đoan Mộc thành bị người, người...

Nói đến đây, lão giả òa khóc lên ô ô.

- La Văn hắn bị làm sao?

Rốt cuộc thì Khuê Nhân không cách nào bảo trì trấn định nữa, quát lên.

- La Văn đại công tử, hắn, hắn bị người ta giết rồi...

Lão giả thống khổ kêu lên.

- Cái gì?

Trên mặt Khuê Nhân lập tức bao phủ một lớp tro tàn, cả người mạnh mẽ đứng lên, ấm trà trên bàn thoáng cái bị hắn hất tung, trên mặt mang theo vẻ kinh sợ.

- Chuyện gì xảy ra? La Văn hắn như thế nào bị giết tại Đoan Mộc thành? Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da đâu? Không phải khiến bọn hắn đi theo La Văn sao? Mau khiến bọn hắn tới gặp ta, lập tức tới gặp ta!

Khuê NHân gào lên, sắc mặt mang theo một mảnh kinh sợ như tro tàn.

- Tộc trưởng đại nhân, Tháp Mẫu Lạp và Áo Bỉ Da cũng đã chết, đều bị giết chết rồi.

Lão giả thống khổ lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.