Chương trước
Chương sau
Có kim nguyên tố kết giới làm trụ cột, Kiệt Sâm tin tưởng mình muốn tấn cấp đế linh sư bát giai cũng không phải là chuyện không thể nào.

Mà Lạc Khố Ân có được Mộc Linh Thể thì càng không cần phải nói, tốc độ thể chất của hắn lĩnh ngộ pháp tắc vượt xa linh sư bình thường, hơn nữa thiên phú bản thân hắn lại không kém, rất có thể còn tấn cấp đế linh sư bát giai trước cả Kiệt Sâm.

Khi Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân ổn định được linh lực bên trong cơ thể, cũng đã tới thời gian hai người rời khỏi đế đô.

Ngày hôm nay Đề Da Lợi Á hoàng tử, Kha Nhĩ Sâm hội trưởng, Ba Liên Đạt Nhân đại sư, Hi Mông Tư đại sư đều đưa tiễn Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân ra cửa nam đế đô, hướng Xích Nhĩ hành tỉnh bay đi.

Hôm nay cách ngày Kiệt Sâm rời khỏi Luân Đa hành tỉnh đã qua hai tháng, cân nhắc một tháng sau mình cần cử hành một lần đấu giá hội hoàng cấp linh dược tề tại Luân Đa hành tỉnh, Kiệt Sâm quyết định trước tiên chấm dứt đấu giá hội sau đó mang Lạc Khố Ân quay về Hỗn Loạn Lĩnh.

Mà trong một tháng thời gian này phải để Lạc Khố Ân về Thiên Hồng Thành thăm viếng phụ thân Khải Tư Đặc của hắn, dù sao hai năm qua Lạc Khố Ân vẫn ở trong đế đô, cả hai năm còn chưa về thăm nhà lần nào.

Ngay khi Kiệt Sâm cùng Lạc Khố Ân đang khởi hành quay về Xích Nhĩ hành tỉnh…

Phương bắc Tư Đặc Ân đại lục, Bắc Hải vô biên vô tận, trong hải vực phương bắc Bắc Hải có một tòa băng đảo, còn được gọi là Bắc Cực Băng Nguyên.

Diện tích băng đảo cũng không lớn, ước chừng bằng diện tích một chư quốc tây bắc, nhưng toàn bộ Bắc Cực Băng Nguyên ngoại trừ có một ít linh thú lợi hại, nhân loại rất thưa thớt, mặt đất của Bắc Cực Băng Nguyên là một khối băng, hơn nữa còn phi thường cứng rắn.

Ở phương bắc băng đảo là núi băng mênh mông bát ngát, ở nơi này nhiệt độ đều âm năm mươi độ, thời điểm lạnh nhất còn âm một trăm độ, người bình thường căn bản không cách nào sinh tồn ở chỗ này, cho dù là băng hệ linh sư cường đại cũng không nhất định thừa nhận được khí hậu rét lạnh đến như thế.

Bất quá loại gian khổ cùng hoàn cảnh yên lặng như vậy lại thích hợp cho một ít người ở lại đây tiềm tu.

- Hô hô…

Gió lạnh chẳng khác gì lưỡi đao thổi mạnh trên băng sơn, thậm chí còn quét bay mảnh vụn, nhiệt độ hạ thấp quanh năm khiến hàn băng còn cứng rắn hơn cả sắt thép.

Bên dưới tòa băng sơn cao mấy vạn thước, hai cường giả đang giao chiến dữ dội, trong đó một trung niên nhân có mái tóc dài màu xanh, đối thủ của hắn là một nam nhân lãnh khốc có mái tóc ngắn màu lục, vóc người cao gầy nhưng cơ bắp cũng thật phát đạt.

Uy áp khủng bố từ trên thân thể hai người không ngừng phát ra, cuộc chiến đấu giữa hai người tạo thành từng đạo vết nứt không gian bị xé rách, một ít tầng băng chung quanh không ngừng vỡ vụn, rất hiển nhiên hai người đều là cường giả đế linh sư bát giai.

Nhưng tốc độ cùng công kích của hai người không chênh lệch được bao nhiêu, cũng không ai làm gì được đối phương.

- Bỉ Đặc, thực lực của ngươi ta biết rõ, nếu vẫn giống như trước kia thì hôm nay ngươi nhất định phải thua, bởi vì gần đây ta mới lĩnh ngộ một chiêu thức mới càng mạnh hơn nữa!

Trung niên nhân có mái tóc dài màu xanh nhìn qua đối phương lạnh lùng nói.

- Nhất định phải thua? Hừ, Đức Lạc, vừa lúc dạo gần đây ta mới lĩnh ngộ pháp tắc có chút tiến triển, chúng ta thử nhìn xem rốt cục là ai càng giỏi hơn!

Nam nhân lãnh khốc hừ lạnh.

- Tốt!

- Đến đây đi!

Hai người lại tách ra, linh lực cường hoành từ trên người họ lan tràn, băng hệ pháp tắc kinh người từ trên cao giáng xuống, hai người xa xa đối diện không ngừng ngưng tụ lấy linh lực muốn phóng xuất ra một chiêu mạnh nhất.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên…

Oanh long…

Một đạo uy áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống, hàng lâm ngay giữa phiến thiên địa mù mịt tuyết băng!

Băng hệ pháp tắc phủ đầy trời, giống như từng tấm màn trời từ trên giáng xuống, băng hệ linh lực nguyên tố khắp thiên địa trong thời khắc này đều điên cuồng lên, không ngừng tuôn về hướng một tòa băng sơn cách hai người không xa.

- Chuyện gì xảy ra?

- Xảy ra chuyện gì?

Hai người còn đang đối chiến trên mặt lập tức lộ vẻ kinh hoảng, đem ánh mắt nhìn qua ngọn núi cao cách đó không xa.

Trong cảm giác của bọn họ, băng hệ linh nguyên tố trong thiên địa đã triệt để cuồng bạo, hoàn toàn không bị khống chế, với cấp bậc thực lực đế linh sư bát giai cao cấp của họ vậy mà không cách nào khống chế băng hệ linh lực nguyên tố trong không gian, điều này làm bọn họ cảm thấy vạn phần hoảng sợ.

- Ca ca ca…

Trong ánh mắt kinh hãi của hai người, mặt ngoài tòa băng sơn cách đó không xa đột nhiên xuất hiện từng đạo vết rạn, hơn nữa vết rạn vẫn không ngừng lan tràn, nhanh chóng trải rộng cả tòa băng sơn.

Băng hệ nguyên tố linh lực kinh người chẳng khác gì biển rộng không ngừng tràn vào bên trong tòa băng sơn, như bên trong cất giấu một đầu viễn cổ cự thú đang hấp thu băng hệ nguyên tố vô tận giữa trời đất nơi đây.

Từng đạo nguyên tố thủy triều tạo thành dòng thiên hà sáng lạn, huyễn hóa ra cực quang pháp tắc vô cùng mỹ lệ.

Băng sơn không ngừng run rẩy, chao đảo, cuối cùng…

- Oanh!

Cả tòa băng sơn ầm ầm nổ tung, khối băng cực lớn vẩy ra tứ tán, mang theo lực lượng đáng sợ đập xuống chung quanh làm mặt đất bị đánh ra từng đám lỗ thủng.

Bên trong băng tuyết đầy trời, một thân ảnh từ trong băng sơn nghiền nát chậm rãi bay lên, băng hệ linh lực vô tận rót vào thân thể hắn, tản mát ra uy áp khủng bố làm người không cách nào khởi lên ý niệm chống đỡ.

- Đó là…

Giữa không trung, hai cường giả đế linh sư bát giai cao cấp kinh hãi liếc nhìn nhau, sau đó – trốn!

- Sưu! Sưu!

Hai người hóa thành hai đạo lưu quang hướng bên ngoài băng đảo điên cuồng lao đi.

Còn chưa đợi bọn họ bay được bao xa, đột nhiên…

- Ông!

Một đạo uy áp vô hình từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao trùm cả ngàn thước chung quanh, hình thành một vầng quang mạc cực lớn chụp xuống, đem hai người bao vây bên trong.

Ngay lập tức không gian quanh hai người đều bị trói buộc, một cỗ lực lượng kinh người từ khắp bốn phương tám hướng không ngừng áp bách trói buộc cả hai, thoáng chốc hai người không còn cách nào nhúc nhích.

Hai người sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

Một trung niên nhân tràn đầy cơ bắp cởi trần đang lăng không đứng thẳng, cả người đứng nơi đó chẳng khác gì trung tâm của thiên địa, tạo nên áp lực vô tận cho hai đế linh sư bát giai cao cấp bên dưới.

- Lĩnh vực, đây là lĩnh vực chỉ có cấp bậc cường giả thánh linh sư cửu giai mới có thể thi triển!

Hai người nhìn nhau, trong nội tâm tràn đầy kinh hãi.

Bắc Cực Băng Nguyên từ khi nào có được một vị thánh linh sư cửu giai cường giả?

- Đại nhân!

Trung niên nhân có mái tóc xanh lập tức cung kính khom người:

- Ta gọi là Đức Lạc, không biết đại nhân đang ở đây tiềm tu, quấy rầy đại nhân kính xin đại nhân tha thứ!

Hắn ở trong lĩnh vực của đối phương, không khả năng điều khiển băng hệ nguyên tố chút nào, với thực lực thánh linh sư cửu giai muốn giết bọn hắn thật sự quá dễ dàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.