Chương trước
Chương sau
- Muốn chết!

Sau khi nhìn thấy động tác của đối phương, Kiệt Sâm giận tím mặt, thân là kẻ khai thác kỹ thuật lưu linh dược học như hắn, đã sớm thời thời khắc khắc chú ý động tác của đối phương, thời điểm hai người này vừa xuất linh dược tề ra, Kiệt Sâm đã động.

Hắn mạnh mẽ tiến lên một bước, tay nhanh như điện, xâm nhập không trung, uy áp khủng bố phủ xuống, bản thân hai người bị trọng thương làm sao ngăn cản công kích của Kiệt Sâm được, ngược lại giống như gió mạnh quét lá phong, một tay đã bắt được Già Mã cùng Phổ Tư Kim hai người.

- Ah, ah!

Thời điểm Già Mã cùng Phổ Tư Kim muốn rót linh dược vào miệng, nhưng còn kém một chút, đã bị Kiệt Sâm bắt lấy, linh lực toàn thân bị phong bế, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích mảy may.

- Tuyệt hoàng dược tề, không tệ, không tệ, hai bình Hoàng cấp linh dược tề ta cũng muốn, xem như đền bù tổn thất do các ngươi quấy rầy tu luyện của ta.

Kiệt Sâm hai tay cầm lấy hai bình dược tề, thoả mãn gật gật đầu, sau đó ném vào trong không gian giới chỉ.

- Ah, ah, ah, Kiệt Sâm, ngươi chết không yên lành!

Già Mã trơ mắt nhìn thấy Kiệt Sâm đem bình hoàng cấp dược tề trong tay của mình lấy đi, trong miệng phát tiếng gào thét kinh thiên, toàn thân muốn giãy dụa, phản kháng, nhưng không có bất cứ biện pháp nào, giống như con gà bị Kiệt Sâm bắt lên không trung, chỉ có thể mặc người chém giết.

Mà Phổ Tư Kim không có kêu to, bởi vì hắn biết nói và phản kháng đều vô dụng, chỉ tràn ngập tức giận, sợ hãi nhìn qua Kiệt Sâm.

- Chết không yên lành? Hừ, người nói với ta lời này quá nhiều, nhưng người chết không yên lành chính là những người câu này, nhưng các ngươi yên tâm, ta nói rồi không giết các ngươi, sẽ không giết các ngươi, nhưng hành động của hai người các ngươi khiến ta không hài lòng, ta sẽ không cho các ngươi chết không yên lành, nhưng cũng không muốn hai người các ngươi được sống tốt.

Kiệt Sâm tàn khốc cười cười, sau đó dùng thêm lực, thoáng cái bắt lấy cổ của Già Mã cùng Phổ Tư Kim hai.

- Xùy!

Hai cổ ngũ hành linh lực từ trong tay của Kiệt Sâm phụt ra, phân biệt tiến vào trong thân thể của Già Mã cùng Phổ Tư Kim hai người.

- Ah!

Già Mã cùng Phổ Tư Kim hai người lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, lỗ chân lông của hai người đều có máu tươi bắn ra, thân thể nhịn không được run lên, co rút lại, ngay cả đại tiểu tiện cũng không khống chế được, một cổ chất lỏng tanh hôi của hai ngươi rơi vào Bạo Loạn Linh Hải, vô cùng buồn nôn.

Linh lực của Kiệt Sâm, lập tức đem kinh mạch trong cơ thể của Già Mã cùng Phổ Tư Kim chấn vỡ, trong khoảnh khắc, hai người này xịu lơ như cọng mì, hai mắt im ắng, trong miệng có bọt mép phun ra ngoài.

Chấn vỡ kinh mạch, chẳng khác gì muốn lấy đi mạng nhỏ của hai người này, tuy về sau có thể trị liệu, đền bù, nhưng là ít nhất cũng nằm giường điều trị một năm nửa năm, tương lai cho dù trị hết, đối với tu luyện sau này, cũng có ảnh hưởng thật lớn.

Cách đó không xa, bọn người Hắc Liệt thấy một màn như vậy, sợ tới mức toàn thân run rẩy, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ, nhưng không có người nào dám thoát đi, bởi vì bọn họ biết rõ, ngay cả Già Mã, Phổ Tư Kim là hai bát giai cấp thấp Đế Linh Sư cũng bị chà đạp tàn nhẫn, với thực lực của bọn họ, căn bản không có khả năng đào thoát từ tay của Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm lúc trước cái thế vô song, bá đạo và hùng phong, thủ đoạn tàn nhẫn, giờ khắc này, trong lòng của bọn họ giống như ma thần, làm cho bọn họ không dám có nửa điểm phản kháng.

Trên bầu trời, Kiệt Sâm tiện tay đem Già Mã cùng Phổ Tư Kim hai người như chó chết ném vào trên Hóa Thần đảo, ánh mắt nhìn qua đám đệ tử hạch tâm còn lại.

- Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không nghe ta nói lúc trước sao? Đem thứ tốt trên người ra đây, lúc trước các ngươi không có động thủ, ta là người nhân từ, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chỉ cần lấy đồ vật khiến cho ta thỏa mãn, ta có thể cân nhắc ra tay nhẹ một chút.

Kiệt Sâm lạnh lùng nói ra, âm thanh rất bình tĩnh, không có nửa điểm tức giận, có chỉ là thẩm lí và phán quyết trừng phạt, thẩm lí và phán quyết những người vi phạm ý chí của hắn, trừng phạt những người dám có gan khiêu chiến hắn.

- Kiệt Sâm sư huynh, không liên quan tới ta, ta bị ép tới đây.

- Là tên Hắc Liệt, là tên Hắc Liệt đầu độc chúng ta tới, Kiệt Sâm sư huynh uy chấn thiên hạ, bá tuyệt vô song, thiên hạ không người có thể ngăn cản, chúng ta làm sao dám đi khiêu chiến chứ.

- Đúng, đều là tên Hắc Liệt này, nếu như không phải hắn, chúng ta làm sao xen vào chuyện này.

Đám đệ tử hạch tâm đều rống to, ánh mắt âm lãnh nhìn qua Hắc Liệt. Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngươi. . .

Hắc Liệt vừa sợ vừa giận, lập tức hung hăng nhìn qua đám người này.

- Vèo!

Hắn phóng lên trời, linh lực trong cơ thể vận chuyển tới mức lớn nhất, muốn bỏ chạy thẳng về Thiên Không Thành, lập tức, đã bay được vài dặm.

- Muốn chạy trốn?

Trên bầu trời, Kiệt Sâm cười lạnh thành tiếng, bàn tay lớn nhắm ngay Hắc Liệt mà chụp tới.

- Ầm ầm!

Hắc Liệt đang bay thật xa bị Kiệt Sâm đập rơi, Hắc Liệt giống như con chim sẻ mà Kiệt Sâm là thợ săn, Hắc Liệt rơi vào trong Bạo Loạn Linh Hải.

Năm ngón tay của Kiệt Sâm mở ra, thoáng cái đã bắt được Hắc Liệt, chỉ thấy toàn thân của hắn đầy máu, thân thể run run, trong miệng đầy bọt máu, hai mắt trợn trắng, xương cốt toàn thân bị một cái vỗ lúc trước bị đánh nát một đống lớn.

Bộ dáng thê thảm của Hắc Liệt, làm cho đám đệ tử hạch tâm còn lại nuốt nước bọt, trong nội tâm phát run.

- Sư huynh, tha mạng ah, tha mạng!

- Sư huynh thần công cái thế, về sau ta sẽ là người của sư huynh.

- Kiệt Sâm sư huynh, ta nơi này có một lọ thất giai Hoàng cấp linh dược tề, là trân tàng của ta, hiện tại hiến cho sư huynh.

Đám đệ tử hạch tâm đều hoảng sợ kêu lên, khóc rống đầy nước mắt, tràn ngập hối hận, một tên đệ tử hiểu chuyện trong đó, dẫn đầu đem một lọ Hoàng cấp linh dược tề đưa cho Kiệt Sâm.

Mấy người khác cũng tỉnh ngộ, vội vàng lấy báo vật trên người ra, đưa cho Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm tiếp nhận đồ vật của mấy người này, trên mặt lộ ra thân sắc thoả mãn, trong đó có hai bình thất giai Hoàng cấp linh dược tề, chỉ có một đệ tử, lấy ra một cây tài liệu thất giai.

- Ân?

Kiệt Sâm nhíu mày một cái.

- Kiệt Sâm sư huynh, trên người của ta chỉ có một cây tài liệu thất giai thôi a.

Đệ tử kia sợ tới mức hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa đã bị dọa tiểu ra quần.

- Ngay cả một lọ thất giai Hoàng cấp linh dược tề đều không có, ngươi cũng xứng là đệ tử hạch tâm sao? Thật sự là phế vật.

Kiệt Sâm hừ lạnh.

- Đúng, đúng, Kiệt Sâm sư huynh giáo huấn rất đúng, ta là phế vật, ta là phế vật.

Đệ tử kia thiếu chút đã khóc lên.

- Rất tốt!

Kiệt Sâm thu mấy món này vào trong không gian giới chỉ, rồi sau đó lạnh nhạt nhìn qua ba người, nói:

- Ta nói rồi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, các ngươi nên ngoan ngoãn thụ hình đi.

- Sư huynh tha mạng ah!

Mấy tên đệ tử hạch tâm này kêu lên, nhưng Kiệt Sâm không đổi sắc, nhắm ngay ba người mà đánh ra ba quyền.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.