- Phỉ Lộ Đặc bái kiến điện hạ...
- Ha ha, Phỉ Lộ Đặc muội tử. Không cần phải khách khí...
Đề Da Lợi Á lộ ra vẻ vô cùng thân thiết, hai người tựa hồ đã quen nhau từ trước.
Sau khi Phỉ Lộ Đặc tùy ý nói vài câu với Đề Da Lợi Á lại quay về chỗ vắng của đại sảnh, ngồi ở bên cạnh Lạc KHố Ân, hành động này của nàng khiến Đề Da Lợi Á chú ý nhìn Lạc Khố Ân mấy lần.
- Áo Đức Lâm Lão Gia Tử, chúng ta hai năm đã không gặp a...
Đại sư Ba Liên Đạt Nhân cũng chào Áo Đức Lâm, đồng thời còn quát lớn với một thanh niên dung mạo có chút anh tuấn sau lưng gã:
- Ca Đốn, mau bái kiến lão gia tử...
- Áo Đức Lâm đại nhân. Ca ĐỐn thỉnh an người, vài năm không gặp, đại nhân vẫn vậy, càng già càng dẻo dai...
Thanh niên kia vội vàng tiến lên hai bước, mang theo nụ cười tao nhã, lên tiếng hành lễ.
- Không tệ, không tệ, vài năm không thấy, cũng thành thục lên không ít a...
Áo Đức Lâm cười cổ vũ hai câu:
- Thực lực bây giờ chỉ sợ cũng kinh người hơn à nha...
- Áo Đức Lâm đại nhân, tại hạ may mắn năm trước tấn cấp lên thất giai Hoàng Linh Sư...
Trên mặt Ca Đốn mơ hồ mang theo một tia tự hào.
- Thất giai Hoàng Linh Sư?
Trên mặt Áo Đức Lâm tràn đầy vẻ tươi cười :
- Không tệ , không tệ, ta nhớ hình như năm ngươi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341952/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.