- Binh!
Lôi Nặc vô lực quỳ trong mật thất.
- Một năm, một năm...
Lôi Nặc lẩm bẩm một mình, mặc dù hắn tràn đầy tự tin với kim hệ thiên phú của mình, nhưng kinh nghiệm của hai thức trước hắn hiểu, khảo hạch thứ ba quyđịnh một năm, chứng tỏ muốn phá vỡ mật thất này rất khó rất khó.
Nếu hắn biết Kiệt Sâm an toàn, bảo hắn ở mãi trong mật thất tu luyện cũng không sao, Lôi Nặc có thể cảm nhận được, trong mật thất này, tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn bên ngoài mười lần, huống hồ còn có thể học được kim hệ công pháp cường đại và thâm áo như vậy.
Nhưng, hắn không biết Kiệt Sâm thế nào.
Kiệt Sâm ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, bản thân thu hoạch nhiều hơn thì cũng vô nghĩa.
Đứng trước kì ngộ và bảo tàng, việc đầu tiên hai cha con Kiệt Sâm và Lôi Nặc nghĩ đến không phải lợi ích bản thân, mà là sự an nguy của đối phương.
...
Trên cầu thang, Kiệt Sâm sau một hồi tĩnh tọa, đứng dậy, đi lại trên cầu thang.
- Tiểu tử này sớm muộn sẽ mất kiên nhẫn, để xem hắn còn giở trò gì.
Trong quảng trường, bọn Đái Mẫu Lặc khoanh chân ngồi đó, nhếch miệng cười lạnh.
Chúng rất có kiên nhẫn.
Sau một hồi đi đi lại lại, Kiệt Sâm lại khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thử điều động linh lực trong người.
Nhưng kết quả rất rõ ràng, trong lĩnh vực cấm linh, linh lực trong người hắn căn bản không thể điều động, đến tia sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341739/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.