Nguồn truyện: Truyện FULL- Có bản lĩnh này, thì lấy ra đi.
Kiệt Sâm chưa dứt lời, thiểm lôi chi dực đã hiện lên sau lưng, lướt về phía đầu kia quảng trường.
- Hừ, còn muốn chạy?
Bọn La Nạp Đức khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, cùng Hách Bá Đặc, Đái Mẫu Lặc ba người biến thành ba đường lưu quang, lập tức đuổi theo Kiệt Sâm.
- Đi!
Kiệt Sâm lật tay phải, một bình bạch sắc linh dược tề đột nhiên bay lên thiên không.
- Cái gì?
Bọn La Nạp Đức thoáng sững người, nhưng tốc độ không hề chậm lại.
- Binh!
Bình bạch sắc linh dược tề đó đột nhiên nổ tung trong không trung, bắn ra một khối bạch quang chói mắt, nhất thời, cả quảng trường trắng xóa một mảng,Đái Mẫu Lặc và La Nạp Đức đều không dám nhìn vào bạch quang này.
Ngũ giai thượng phẩm linh dược tề thiểm quang dược tề.
- Trò trẻ con, dám chơi quang trước mặt Hách Bá Đặc ta!
Hách Bá Đặc hừ lạnh một tiếng, thiểm quang dược tề đối với quang hệ linh sư hắn đương nhiên không có công hiệu.
- Ông!
Một làn sóng quỷ dị từ trong mắt Kiệt Sâm nhanh chóng xông vào thân thể Hách Bá Đặc.
- Linh hồn chấn nhiếp!
Thân thể Hách Bá Đặc nhất thời dừng lại giữa không trung, lập tức hồi phục lại vẻ bình thường ban đầu.
Cả quảng trường chỉ có chưa đến một trăm mét, nhờ thời khắc mà thiểm quang dược tề và linh hồn chấn nhiếp mang lại, Kiệt Sâm đã xông vào cầu thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-than/2341733/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.